Vu Thần Kỷ

Chương 874: Gặp Mộc đạo nhân



Đây là ‘Lưu Diễm Hải’, cảnh kỳ lạ lừng lẫy nổi danh Nam Hoang.

Tuy là một vùng biển, nhưng trong biển dày đặc vô số núi lửa, hàng năm có vô số núi lửa phun trào, lửa nóng tận trời, nham thạch nóng chảy quay cuồng, quấy động một vùng nước lớn lúc nào cũng sôi trào không ngớt. Trừ một ít sinh vật kỳ dị sinh mệnh lực cực kỳ ương ngạnh, các loài cá tôm khác căn bản không thể sinh trưởng ở nơi này.

Càng bởi vì nham thạch nóng chảy và khói độc của núi lửa, vùng Lưu Diễm Hải này vô luận trên đảo, dưới nước, đều chỉ sinh trưởng linh thực hỏa thuộc tính chịu lửa, thực vật bình thường khác căn bản không có khả năng sinh trưởng ở nơi này.

Cho nên xa xa nhìn thấy một cây bồ đề đứng sừng sững ở trên đảo, Cơ Hạo mơ hồ cảm thấy có một tia khác thường.

Nhất là từ xa nhìn lại, cây bồ đề đó chỉ cao hơn một trượng, nhưng Cơ Hạo cách mấy vạn dặm, lại có thể liếc một cái nhìn thấy cây bồ đề đó, hơn nữa thân cây thấp bé đó còn lại cho hắn một loại cảm giác sai đội trời đạp đất.

“Không thích hợp!” Lẩm bẩm một tiếng, Cơ Hạo xoay người bước đi.

Thiên Địa Kim Kiều mang theo một đạo u quang màu vàng đậm xé gió lao lên, mang theo Cơ Hạo lao vút về phía trước, trong nháy mắt tiếp theo, Cơ Hạo hoa mắt, hắn kinh hãi phát hiện mình đã đến trên mặt biển cách cây bồ đề kia không đến trăm dặm.

“Không thích hợp!” Cơ Hạo kinh hô một tiếng. Hắn thu hồi Thiên Địa Kim Kiều, quanh thân một mảng kim quang nhộn nhạo, toàn lực thi triển thần thông hung hăng lao về phía sau.

‘Bá’ một cái hư không xé rách, Cơ Hạo húc vỡ hư không lao đầu ra, cắm đầu trên mặt đất. Đầu Vu Đế cứng rắn cỡ nào, đầu Cơ Hạo húc ra trên mặt đất một lỗ thủng thật sâu, bắn tung tóe cả mảng lớn bụi đất.

“Tiểu đạo hữu quá khách khí, khách khí, cần gì đa lễ như vậy.”

Một thanh âm khe khẽ từ trước mặt Cơ Hạo truyền đến, ngay sau đó một bàn tay mạnh mẽ đỡ bả vai Cơ Hạo nhẹ nhàng nhấc lên. Cơ Hạo không tự chủ được nhảy dựng lên, hắn dùng sức lắc đầu, đem tro bụi trên đầu hất ra, nhìn chăm chú về phía trước mặt.

Cây bồ đề ở ngay trước mặt hắn. Dưới cây bồ đề toàn thân xanh biếc như ngọc bích điêu khắc thành, một lão nhân xanh xao vàng vọt, trên đầu bện một cái búi tóc nho nhỏ ngồi ở trên một cái bồ đoàn cỏ khô, khóe miệng kéo ra một ý cay đắng nồng đậm, khóe mắt cũng sụp càng tỏ ra uể oải, toàn thân ốm yếu nhìn qua rất khó chịu.

Cơ Hạo nhìn lão nhân này một cái, liền bị bộ dáng đau khổ của hắn làm cho trong lòng chua xót một trận.

Bỗng dưng, Cơ Hạo như từ trong từng cái nếp nhăn khắc sâu trên mặt lão nhân cảm nhận được đại sầu khổ của vô số sinh linh ức vạn lần luân hồi tích góp, một ý đau khổ mãnh liệt trước nay chưa từng có từ trong lòng chậm rãi nhộn nhạo ra. Cơ Hạo chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, hai hàng lệ nóng không tự chủ từ trong hốc mắt chảy xuống.

Lão nhân kinh ngạc nhìn Cơ Hạo, áo vải tàn phá màu xám trắng trên người không gió tự động, giống như không ăn no, lão nhân uể oải nhẹ nhàng nói: “Ngộ tính tốt, thấy mặt lão đạo, liền có thể hiểu đại đạo diệu lý chúng sinh đều khổ. Tiểu đạo hữu, ngươi có duyên với lão đạo, đến đến đến, dập đầu bừa vài cái, bái lão đạo làm thầy đi!”

Nghe được lời lão đạo nói, Cơ Hạo chỉ cảm thấy trong lòng khổ sở, ngay sau đó lục phủ ngũ tạng đều tràn ngập ra một sự cay đắng nồng đậm, tiến tới một ý cay đắng nồng đậm ở trong miệng lan tràn ra. Giống như mười vạn mật đắng, một trăm vạn cân hoàng liên đun thành một bát nhỏ, sau đó một bát canh đắng này bị hắn ngậm ở trong miệng cẩn thận thưởng thức phân biệt rõ.

Loại cay đắng khó có thể hình dung, làm linh hồn người ta cũng gần như sụp đổ này, trong lỗ chân lông của Cơ Hạo chảy ra mồ hôi lạnh dinh dính, trong mồ hôi của hắn cũng mang theo cay đắng nồng đậm.

Nước mắt giàn giụa, Cơ Hạo cố gắng chống đỡ thẳng thân thể, mắt lộ ra sự kinh ngạc nhìn lão đạo.

Cây bồ đề, lão đạo nhân…

Cơ Hạo mơ hồ nghĩ tới cái gì, nhưng toàn thân tâm đều bị ngâm ở trong cay đắng đáng sợ, tốc độ tư duy của Cơ Hạo cũng trở nên như ốc sên. Tên lão đạo nhân ngay bên miệng của hắn, nhưng hắn như thế nào cũng không nhớ ra tên của lão, càng không thể đem tên của lão nói ra miệng.

“Ngươi, ngươi…” Cơ Hạo run rẩy chỉ vào lão đạo nhân.

“Chúng sinh đau khổ. Bể khổ vô biên!” Lão đạo nhân méo miệng, khóe mắt sụp, toàn bộ mặt đều mếu, thậm chí ở trong mắt Cơ Hạo, xương cốt toàn thân lão đạo nhân cũng sụp xuống uể oải.

Sầu khổ, đau khổ, một khí tức bi thảm làm người ta tuyệt vọng từ toàn thân cao thấp từng góc của lão đạo nhân tuôn ra, hóa thành một màn trời dày nặng đem Cơ Hạo vây gắt gao ở trong.

Cuồng phong thổi qua trên Lưu Diễm Hải, cây bồ đề phía sau lão đạo khẽ đong đưa, vô số phiến lá trên cây bồ đề lắc lư, trong mỗi một cái lá cây đều như có một thế giới nho nhỏ, bên trong có vô số gương mặt hoảng sợ, kích động, bi ai, tuyệt vọng lóe lên.

Trong cây bồ đề này như bao dung tất cả người bất hạnh đáng thương trong thiên địa, đang trình diễn vô số màn kịch cuộc đời tràn ngập khí tức bi kịch, bị mật đắng ngâm.

Trong miệng Cơ Hạo có lượng lớn nước miếng trào ra, nước dãi cay đắng theo khóe miệng hắn không ngừng chảy ra.

Hắn mở lớn miệng, mật vàng trong suốt cuồn cuộn trào ra, khí lực trên người cũng theo mật vàng chảy đi từng chút một, làm toàn thân hắn bủn rủn, xương bánh chè như nhũn ra từng đợt, mắt thấy đã sắp quỳ rạp xuống đất.

“Bể khổ vô biên, từ bi là thuyền.” Lão đạo nhân nheo mắt, nhìn Cơ Hạo khẽ cười nói: “Vào môn ta, vô khổ vô lo! Bần đạo Mộc đạo nhân, đáng làm thầy ngươi!”

“Ha ha, ha ha, ha ha ha ha!”

Cơ Hạo ngơ ngác nhìn lão đạo nhân, đột nhiên ngốc nghếch cười lên.

Thái dương đạo chủng ngưng tụ thành thực chất phóng ra vô lượng kim quang, vô số hoa văn đại đạo màu vàng vờn quanh thái dương đạo chủng biến thành sợi xích cấp tốc xoay tròn, các luồng khí tức thuần dương chí cương, bá đạo uy mãnh không ngừng từ trong thái dương đạo chủng phóng ra, nhanh chóng chảy khắp toàn thân Cơ Hạo.

Bàn Giả thái dương bị thái dương đạo chủng nắm giữ, từng dòng chảy nóng đáng sợ tràn đầy thân thể Cơ Hạo, gắt gao ngăn cản khổ ý xâm nhập.

Từng tia kim quang nhỏ bé không ngừng từ trong cơ thể Cơ Hạo chảy ra, da hắn dần dần mang theo một tầng màu vàng thần thánh huy hoàng, tóc hắn cũng mơ hồ hóa thành màu vàng, giống như dùng tơ vàng thuần túy kéo thành.

Lão đạo nhân khẽ nhíu mày, một khổ ý càng thêm mãnh liệt như sấm sét gào thét, hung hăng hướng Cơ Hạo ập tới.

Cơ Hạo cười ‘hắc hắc’ quái dị vài tiếng, Thái Dương Đạo Mâu mi tâm hắn cùng hai mắt đồng thời trợn tròn, thét dài một tiếng, tay phải vung ra Cửu Dương Qua, dốc hết toàn lực chém ra một đòn bốn chiêu hợp nhất.

Một đạo hồ quang màu vàng huy hoàng vô cùng hung hăng hướng đỉnh đầu lão đạo nhân đánh xuống, Cơ Hạo lớn tiếng quát: “Khổ? Khổ ngươi…”

Cơ Hạo muốn mắng một câu thô tục, nhưng lời thô tục của hắn còn ấp ủ trong miệng, một luồng thiên địa ý chí không thể trái nghịch đột nhiên buông xuống, bịt miệng hắn, làm hắn không thể phát ra lời mắng chửi ác liệt.

Nhưng một đòn toàn lực hắn đánh về phía lão đạo nhân, lại gần như hoàn mỹ thuận lợi phát ra.

Cửu Dương Qua phát ra tiếng gầm rú nặng nề, hầu như là cùng lúc Cơ Hạo chém ra, liền rơi ở trên đầu lão đạo nhân, chạm đến búi tóc nho nhỏ kia của lão.

Lão đạo nhân khẽ thở dài một tiếng, thản nhiên lẩm bẩm một tiếng —— ‘Khổ dã’!

Tay áo bên phải của lão nhẹ nhàng vung lên bổ về phía Cửu Dương Qua, tay trái không biết từ nơi nào rút ra một cái cành cây xanh tươi ướt át, nổi lên một dải lục quang kéo dài hướng trước ngực Cơ Hạo vỗ xuống.