Trương Nguyên và La Hàn nhìn nhau một lát... Chết tiệt! Bọn họ chỉ là Lam Nguyên vũ tông, đơn đả độc đấu, đều không nhất định có thể thắng được bất luận cao tăng hàng chữ Huyền nào. Nhưng bây giờ, hai người bọn họ lại phải đối mặt năm cao tăng hàng chữ Huyền. - Trương Nguyên, La Hàn. Dạ Trung Hành cũng từ trên mây đên bay xuống, phất tay nói: - Các ngươi không phải đích đối thủ của năm vị cao tăng, để ta. Nói xong, hắn lạnh lùng nhìn lướt qua Trầm Côn. - Có thể mời tới năm đại cao tăng, Trầm Côn, ta đánh giá thấp ngươi. - Thật không? Trầm Côn mỉm cười, gọi người nhà Trầm gia tiếp tục lên đường.. Đi được một đoạn đường, phía sau truyền đến từng đợt tiếng oanh minh, xoay người lại nhìn, năm đại cao tăng đem Dạ Trung Hành vây ở giữa, đánh tới thiên địa biến sắc, cửa thành Tân Nguyệt thành sụp đổ. Không thể không nói, thực lực của Dạ Trung Hành quả nhiên bí hiểm, chỉ đánh mười mấy chiêu, hắn liền nhìn ra bản thân tuy rằng vô pháp đánh bại năm đại thánh tăng, nhưng tuyệt đối có thể ngăn chặn năm người này. Liền dặn dò nói: - La Hàn, Trương Nguyên, ta thu hút năm đại thánh tăng, các ngươi tiếp tục truy kích Trầm Côn. - Tuân lệnh. La Trương hai người phi thân đuổi theo đội ngũ Trầm gia. - Ôi chà, hai vị lão huynh tại sao lại tới đây thế? Trầm Côn không nhịn được phất tay một cái. - Ta khuyên các ngươi đi đi thôi, nếu không sẽ có phiền phức đấy. - Phiền phức gì? Trương Nguyên cười lạnh nói: - Năm vị thánh tăng của Đại Bồ Đề tự đã là thế tục cao thủ hiếm thấy ngươi còn có thể đưa tới cao thủ mạnh hơn sao? - Nghe ý tứ của ngươi... Chậc chậc, tựa hồ, ta không bằng năm con lừa ngốc của Đại Bồ Đề tự sao? Một thanh âm sắc bén yêu dị truyền vào tai Trương Nguyên. Một người thanh niên dung mạo trẻ trung, lộ ra tà khí nồng đậm đứng ở ven đường, đang cười dài đánh giá Trương Nguyên. - Luyện, Luyện Xích Hào? Trương Nguyên liếm liếm môi khô khốc, vội vàng cười trừ. - Luyện ngục chủ, cơn gió nào đưa ngài đại giá quang lâm Tân Nguyệt thành vậy? - Ta mệnh khổ, bị người nhờ chuyện chung thân mà thôi. U oán trừng mắt nhìn Trầm Côn, Luyện Xích Hào hô: - ngươi muốn ngăn cản Trầm gia có đúng không? Chậc chậc, vậy thì tới đi. - Luyện ngục chủ nói giỡn, ta, ta sao dám cùng ngài động thủ? - Vì sao không dám chứ? Luyện Xích Hào cười tà ác. - Dưới truyền thuyết hỏi La Trương. Trương Quế ngươi chính là cường giả gần bằng với tứ đại truyền thuyết bọn ta, còn không dám đánh với ta một trận sao? - Luyện ngục chủ lại nói giỡn, lời này đều là bọn tục nhân nói bậy. Ta đâu dám cùng ngài đánh đông. Nguyên run giọng nói: - Ta chỉ là một Lam Nguyên vũ tông. Nhưng ngài, ngài hoàn thành lần thứ nhất vũ tông luân hồi, rồi lại thăng lên Lam Nguyên. Ở giữa chính là cách biệt một trời một vực, so với ngài, ta kém rất xa. - Chậc chậc, coi như người hiểu chuyện. Luyện Xích Hào tựa hồ rất thích lời nịnh nọt của Trương Nguyên, phất tay một cái. - Vậy được rồi, nể tình miệng lưỡi ngươi khá ngọt, La Hàn ở lại, ngươi có thể đi rồi. - Đa tạ, đa tạ. Trương Nguyên đi theo phía sau đội ngũ Trầm gia, ảo não mà chạy. La Hàn cũng muốn chạy, nhưng hắn không có sự cho phép của Luyện Xích Hào, hắn đành phải ngơ ngác nhìn Nam Lâm ngục chủ. Trong gió đêm hưu quạnh, vẻ mặt khóc không ra nước mắt. Bi ai quá mà... Ông đây chớ có một mình đấu Luyện Xích Hào a. La Hàn sẽ là kết cục gì? Bị Luyện Xích Hào ngũ mã phân thây, hay là bị biến thành yêu thú khôi lỗi? Sau khi Trương Nguyên chạy đi rất xa, trong đầu còn luẩn quẩn vấn đề khó khăn này. Sau đó hắn thình lình cả kinh: sai a Luyện Xích Hào nếu là tới bảo hộ Trầm gia. Vậy hắn vì sao để cho mình chạy? Hắn không sợ mình tiếp tục đuổi bắt Trầm gia sao? Đang nghĩ ngợi, chợt nghe bên tai có người hỏi hắn. - Ngươi đang ở đây nghĩ Luyện Xích Hào vì sao thả ngươi đi, đúng không? - À, đúng. Trương Nguyên vô ý thức trả lời một câu. - Khỏi cần nghĩ, để ta nói cho ngươi đáp án. Thanh âm đó chậm rãi nói: - Luyện Xích Hào sở dĩ buông tha ngươi, là bởi vì ngươi và La Hàn quá yếu. Quá yếu, đây là logic gì? - Không rõ? Thanh âm đó thở dài. - "Ý của ta là nói, lần này Trầm Côn mời tới cao thủ quá nhiều, cao thủ của Dạ gia ngươi lại quá ít, không đủ để chia phần. Cho nên ta cùng Luyện Xích Hào nói một tiếng, hắn chỉ được ngăn cản La Hàn, mà ngươi... Là con mồi của Ca Thư Ứng Long ta. Trong sát na, Trương Nguyên hiểu La Hàn bị mình bỏ lại là tâm tình gì rồi... Bi ai quá... ... Dưới màn đêm mông lung, đội ngũ Trầm gia chia làm bốn đường rời khỏi Tân Nguyệt thành, rồi lại tụ họp ở gò đất ngoài thành. Đội ngũ khaongr hai ba vạn người cuồn cuồn chạy về phương bắc. - Tiểu tử thối, ngươi từ đâu mời được nhiều cao thủ như thế? Thiết hòa thượng cười ha ha. - Đại Bồ Đề tự, Ca Thư Ứng Long, Luyện Xích Hào, đại lục số một số hai cường giả đều tới rồi. Ha ha, sao ngươi không mời luôn Vân La tiên phủ tới cho náo nhiệt. So sánh với vẻ mừng như điên của Thiết hòa thương, Trầm Phù Đồ suy nghĩ thành thục hơn nhiều, lo lắng nói: - Mời Phật thì dễ, tiễn Phật thì khó. Côn nhi, con một lần mời nhiều cao thủ như thế, e là phải trả giá rất lớn a. Nguồn: http://thegioitruyen.com - Đại ca, lời này của ngươi không đúng rồi. Thiết hòa thượng cười to nói: - Một lần mới tới nhiều cao thủ như vậy, là chuyện tốt, chuyện tốt vô cùng. Từ nay về sau Cừu Châu đại lục mọi người đều biết, Trầm gia ta cùng Đại Bồ Đề tự, Luyện Xích Hào, Ca Thư Ứng Long là bằng hữu đáng tin cậy. Ai dám chọc Trầm gia, chính là đắc tội một đống cao thủ. - Không tệ, không tệ. Trầm Phù Đồ mây đen trên mặt liền tan đi, cười to nói: - Có trận chiến ngày hôm nay, Trầm gia liền không phải lo tương lai nữa. Nói xong, hắn nhướng mày một cái. - Đúng rồi, Công Tôn Viễn đâu? Bắt đầu từ lúc thánh tăng Đại Bồ Đề tự xuất hiện, Công Tôn Viễn đã mất hút, các cao thủ khác trên mây đen của Dạ gia cũng không thấy, chúng đi đâu? - Chúng... Trầm Côn tặc lưỡi. - Chắc là lạc đường rồi? Hả? Công Tôn Viễn không phải trẻ con, lại ở Tân Nguyệt thành hai mươi năm rồi, hắn sao có thể lạc đường? Chúng thật là lạc đường. Chình là trong sơn dã cách đội ngũ Trầm gia không tới bă dặm, Công Tôn Viễn, mấy mấy cao thủ Dạ gia từ trên mây đen đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đột nhiên cao giọng hô lớn. - Cứu với. Nhị thiếu gia, chúng ta lạc đường rồi. Rất mất mặt, nhưng chúng không thể không hô... Hóa ra sau khi Ca Thư Ứng Long ngăn cản Trương Nguyên, Công Tôn Viễn không tin Trầm Côn còn có thể mời ra cao thủ gì, liền dẫn các cao thủ Dạ gia khác tiếp tục đuổi theo Trầm Côn. Nhưng mà đi qua một sơn đạo, hắn bỗng phát hiện mình khồng ngờ không nhìn thấy bóng dáng của đội ngũ Trầm gia, lại càng tim không thấy đường tiến lên. Việc này có thể sao? Trầm gia chừng hai ba vạn người, mới chỉ đi chưa được năm sáu phút, sao cỏ thể ngay cả cái bóng cũng không có? Hơn nữa Công Tôn Viễn hắn chính là một trong những con rắn độc ở Tân Nguyệt thành, con đường ra khỏi thành phải đi hơn một nghìn lần, sao có thể không tìm được đường? Đang nghĩ ngợi, tiền phương đại lộ đột nhiên bụi mù tràn ngập, từng đợt tiếng gào khóc thảm thiết như ẩn như hiện địa mà truyền đến, đại thụ cỏ dại, núi đá, phế tích ven đường, tất cả đều bị khí tức của âm tào địa phủ bao phủ, tản ra sát khí um tùm... Một thành viên Dạ gia bừng tỉnh, đây không phải là lạc đường, mà là Kỳ môn độn giáp trận của phong thủy sư. Đúng, đây là loại trận pháp ác độc nhất, có thể đem bọn mình vậy sống. - Chẳng lẽ, Trầm Côn mời đến cả Thiên Cơ môn chủ Kha Tây? Công Tôn Viễn tuyệt vong nhìn bầu trời. Chỉ thấy trên trời đêm, vầng trăng kia biến thành một khuôn mặt quỷ khí um tùm, hướng về chúng cười mỉm, không phải Thiên Cơ môn chủ Kha Tây thì là ai. - Ha ha, hóa ra tiểu tử ngươi mời tới cả Kha Tây. Trong đội ngũ Trầm gia, nghe nói Kha Tây cũng ở phụ cận Tân Nguyệt thành, Thiết hòa thượng cười ngửa tới ngửa lui. - Quá độc ác, ngươi đây là muốn đuổi tận giết tuyệt, không đem làm cho Dạ gia toàn quân bị diệt liền quyết không bỏ qua a. - "Ô kìa, nhìn cha nuôi nói kìa, Dạ gia báo hại chúng ta mấy vạn người xa xứ, nếu không tàn nhẫn một chút với chúng thì Trầm gia có thể sẽ lỗ lớn. Hai người đang nói đùa, gia tướng dò đường ở phía trước chạy tới, nhìn Trầm Côn một cái. - Đại thiếu gia, phía trước có chút cổ quái, ngài có...Đi xem không? Đại Triệu hoàng thất và Dạ gia đã bị giải quyết,còn có thể có cái gì cổ quái? Trầm Côn híp mắt, hắn để A La đi trước đội ngũ Trầm gia, mình thúc ngựa đi tới địa điểm theo lời gia tướng. Đây là một khe sâu u ám, Kỳ môn pháp trận của Kha Tây cũng kéo đến tận đây. Chỉ thấy khe sâu bị che bởi một tầng mây đen dày đặc, phía dưới hình như có một con sông nhỏ, phát ra tiếng nước chảy róc rách, còn có tiếng đàn bà khóc lúc có lúc không. - Cứu với, cứu với... - Ai ở phía dưới. Trầm Côn giương giọng quát. - Là Trầm Côn à? Người ở phía dưới nghe được tiếng của Trầm Côn, kinh hỉ hét lớn: - Sư huynh, mau cứu ta, ta là Lạc Trần, Triệu Lạc Trần. Trầm Côn xoay người đánh ngựa đi ngay: trước tiên không nói Triệu Lạc Trần vì sao lại ở đây, cha nàng ta Bắc Địa vương không để ý tới tình nghĩa đồng minh, làm cho Trầm gia suýt nữa cùng đường. Vậy Trầm Côn có lý do gì để đi cứu Triệu Lạc Trần không? Trầm gia hôm nay đi khỏi, không chỉ mất đi đất đai tổ tông lưu lại, còn có việc buôn bán linh phù không biết có thể mang đến bao nhiêu tiền bạc, địa vị Tân Nguyệt đệ nhất thế gia không biết quyền quý bao nhiêu. Nhưng khoản này đều phải tính cho Bắc Địa vương một phần, cứu Triệu Lạc Trần? Trầm Côn không có hứng thú làm tiện nhân. Crac, crac, carc, tiếng vó ngựa của Trầm Côn truyền ra rất xa. Triệu Lạc Trần còn tưởng Trầm Côn đang tìm đường cứu nàng ta, gấp đến mức hét lớn: - Sư huynh, ngươi đi nhầm hướng rồi, ta ngã vào trong suối, tới mặt này cứu ta. Nói xong, nàng ra sức leo ra khỏi khe sâu, khập khiễng cuối cùng cũng đuổi theo Trầm Côn. Nha đầu này hình như vừa trải qua một cuộc đại chiến, áo giáp trên người siêu vẹo , quần áo xộc xệch, binh khí giấy bút vốn nên ở trên thắt lưng cũng không thấy nữa. Mà đùi phải của nàng ta hình như bị thú cắn, một mảng huyết nhục mơ hồ, đang phun máu đầm đìa... Chính là hướng Triệu Lạc Trần chạy đi, Trầm Côn còn thấy được lờ mờ mưới mấy cỗ thi thể, đều là tuyết điêu kỵ sĩ tinh nhuệ nhất của Bắc Địa vương. Bên cạnh thi thể của họ còn có mấy cái rương lớn, trong đó có một cái bị bung nắp để lộ ra vàng bạc châu báu và mấy hồ sơ bọc da. Nhìn tiểu nha đầu chật vật tới mức này, lòng Trầm Côn đột nhiên mềm ra, dừng bước. - Cuối cùng cũng gặp được ngươi rồi... Triệu Lạc Trần bật khóc, sau đó nàng ta hình như nhớ ra gì đo, quay về phụ cận thi thể của tuyết điêu kỵ sĩ, nhặt lên phần dấy bọc da trâu đó, run rẩy đưa đến trước mặt Trầm Côn. Tiểu nha đầu quẹt lệ trên mắt, cười vô cùng ngây thơ: