Triệu Lạc Trần phẫn nộ, sắc mặt những người khác cũng không tốt. Giữa ban ngày ban mặt bắt nạt bốn cô gái trói gà không chặt, cái loại chuyện này căn bản là cực kỳ trái với luân thường đạo lý. Nhưng mà phẫn nộ chỉ là phẫn nộ, không có ai hăng hái ra đứng ra cứu giúp. Mọi người đều thấy được thực lực của La Triết. Trong mười chín người, có mười một người là Vũ Linh nhất phẩm, sáu Bạch Nguyên Vũ tông, còn có hai Hoàng Nguyên Vũ tông. Lực lượng này đủ để san bằng bất kỳ một gia tộc nào ở Tân Nguyệt thành. Càng đáng sợ hơn là mọi người thấy hành động của La Triết đều nghĩ ra thân phận của hắn rồi. Nghĩ tới phụ thân La Triết là ai, mồ hôi bọn họ chảy ròng ròng, mới có được một chút dũng khí cũng đã biến mất. - Buông ra. Đối mặt với cưỡng bức của La Triết, bốn cô gái ra sức giãy dụa. Nhưng các nàng càng làm cho La Triết vui vẻ cười to: - Còn đứng ngây ra đó làm gì, đến hỗ trợ ta. Đám người La Nguyên đã không còn biểu tình hung ác như khi chiến đấu. Ngược lại, bọn hắn liên tục cười quái dị, mười chín người quây thành một vòng tròn. Cười dài nhìn La Triết cùng với bốn cô gái trình diễn tiết mục chim ưng vồ gà. - Mụ nội nó… Trơ mắt nhìn La Triết trêu đùa bốn cô vợ nhỏ của mình, nhãn cầu Thiết Hòa Thượng nhanh chóng đỏ bừng, giãy dụa như muốn đứng lên. Nhưng La Nguyên đã tóm được cổ của hắn, giữ chặt đầu hắn cười quái dị nói: - Ngươi cũng muốn xem? Được, xem một hồi đi. Ha ha, hòa thượng ngươi chưa từng gặp qua nữ nhân của mình bị nam nhân khác đùa bỡn à? - Trầm phu nhân, Trầm Trọng, đây chính là hậu sơn của Trầm gia, các người không hỗ trợ sao? Hắc bá trọng thương tê tâm liệt phế hô to. Lúc này, Trầm Phù Đồ còn tại phủ thành chữa thương, hắn chỉ có thể hướng Trầm phu nhân cầu cứu. Nhưng mà Trầm phu nhân không có động tĩnh, ngay cả người hầu cũng không đi tới… - Ha ha, ha ha ha ha. Tiếng cười La Triết càng lúc càng lớn. Hắn nhắm mắt bắt tới bắt lui, rốt cục cũng ôm được một cô gái. Cô gái há to mồm dường như muốn cắn hắn vào mặt hắn. Đúng lúc này. - A di đà Phật! Một tiếng Phật hiệu vang lên khắp nơi, tràn ngập từ bi pha lẫn phẫn nộ, như hổ gầm căm phẫn, làm lỗ tai mọi người run lên. - Con lừa ngu ngốc nào vậy? La Triết ngẩng đầu. Chuyện tốt sắp thành, đột nhiên lại xuất hiện một lão hòa thượng, điều này khiến cho hắn không thoải mái. - Tích hữu ngũ vương (Phật ngồi dưới cây bồ đề giảng phật pháp cho năm đệ tử), Đức Phật dạy rằng: Bất sân, bất nộ, bất tham, bất si, bỉnh từ bi tâm, độ nhất thiết hữu duyến, phương chứng bồ đề quả! (tạm dịch là : không sân, không si, không tham, hết thảy mọi chuyện phải từ tâm, xuất phát từ duyên, vượt qua hết thảy sẽ thành chính quả). Tuy nhiên lẽ trời sáng tỏ, ác nhân luôn luôn không thể độ hóa được hoàn toàn. Xin Phật tổ thứ tội, bần tăng không thể nhịn được nữa. Hôm nay đành phải đại khai sát giới. Tiếng bước chân nặng như vạn quân bước đến. Trầm Côn từng bước đi lên đỉnh núi. Hắn mỗi lần đặt chân, đá núi dưới chân nhất định vỡ vụn, lưu lại dấu chân sâu nửa thước. Thân thể hắn cũng biến hóa, cơ thể hắn to lớn đến bốn năm lần, so với ngươi thường thân cao cũng phải hơn hai thước. Lông mi trắng lay động, giống như tượng Bồ Tát trừng mắt, uy phong, nghiêm trang nhưng không làm mất sự huyền ảo của Phật pháp. Đây là nhờ có Tam Thiên Long Tượng. Hơn nữa Hồn Kinh hắn tu luyện cũng có chút thành tựu. Trầm Côn giả mạo lão tăng quét rác, khí chất cũng hoàn toàn thay đổi, tràn ngập phật tính. - Đại khai sát giới? Hắc hắc, thì ra là con lừa ngốc nhà ngươi chõ mõm vào? La Triết khinh thường bĩu môi, chỉ vào Trầm Côn chửi bậy: - Lão con lừa ngốc kia, ngươi có biết thiếu gia ta la ai không? Ngươi có biết nhà của chúng ta…. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL - Thiếu gia, đừng nói nữa. Không giống với sự cuồng vọng vô tri của La Triết, sắc mặt La Trung thay đổi. Hắn lưu ý đến đá vụn dưới chân Trầm Côn, quả quyết ngăn cản La Triết ngưng lại, sau đó nhỏ giọng nói: - Tiểu thiếu gia, người này rất nguy hiểm. Ngài không cần nói gì, để đó cho tôi ứng phó. Nói xong, hắn hướng phía Trầm Côn ôm quyền: - Vị đại sư này, hôm nay là ân oán của ta cùng với Trầm gia. Tại sao ngài lại nhúng tay vào? Xin đại sư hãy đi nới khác. Sau này "Lăng Vân La gia" chúng ta tất có hậu báo. Chữ Lăng Vân La gia được hắn đặc biệt nhấn mạnh. - Lăng Vân La gia thì sao? Người trong Phật môn chúng ta phải trải qua hết thảy khổ, hết thảy ách (tai ương). Hôm nay nếu bần tăng mặc cho các ngươi làm điều xằng bậy, thật uổng là người xuất gia. Trầm Côn chậm rãi đến gần: - Thí chủ, nghe bần tăng một câu, thả bốn vị nữ thí chủ đi. - Thả người? Ta xem ngươi thật thúi lắm. La Triết không để ý ánh mắt của thủ hạ, cười lạnh nói: - Đã biết ta là tiểu thiếu gia của Lăng Vân La gia, ngươi còn dám động thủ. Hừ ngươi cho rằng ngươi là ai? Hoà thượng lợi hại ta đã thấy, nhưng đó là một trong bốn tứ đại truyền thuyết Thích Già Bồ Đề. Ngươi tự xem mình có khả năng đó? La Trung, động thủ cho ta. Một người không đánh lại thì tất cả xông lên, bày Thiên Cương đại trận. Động thủ? La Trung chần chờ nhìn Trầm Côn. Nói thật, hắn không muốn động thủ cùng với lão hoà thượng chưa rõ lai lịch. Có thể là thiếu gia đã coi lão hoà thượng này đã đắc tội chết, không động thủ không được. - La Phong. Hắn gọi tên một người: - Ngươi xung phong. Trang hán bị gọi tên có một chút do dự. Hắn không dám đánh giáp lá cà. Còn cách rất xa, từ trong túi lấy ra hai linh phù, một tả một hữu bắn về phía hai vai Trầm Côn. - Cũng chỉ là điện quang linh phù bình thường nhất. Trầm côn thở dài một hơi, chìa hai ngón tay trước ngực hơi lắc một cái, hai linh phù bị hắn giữ trên đầu ngón tay. Chấn động! La Phong phát ra linh phù ngây người đứng nhìn. Ở một ngọn núi khác, Triệu Lac Trần choáng váng. Tay không bắt lấy linh phù, công lực phải thế nào đây? Những hiểu biết của Lão hòa thượng đối với linh phù, đối với cách nắm giữ linh phù đã đạt được đến trình độ nào đây? - Hèn chi ngài nói, lão là linh phù sư thần thoại… Triệu Lạc Trần thì thầm. - Không, tay không bắt linh phù. Trong mắt cao nhân đó chỉ là kiến thức cơ bản thôi. Kha Tay cười dài nhìn: - Tiểu quận chúa, tiếp tục xem đi, thần thoại vẫn còn chưa bắt đầu đâu. Đây chỉ là kiến thức cơ bản? Kha Tây nói đúng, hai ngón tay khẽ động, bắt sống linh phù của địch nhân, chỉ là một trong những kiến thức cơ bản mà Trầm Côn được học. Nếu hắn không bắt được linh phù của địch nhân tấn công cận thân, thì hắn có xứng là đệ tử của Phù Ma một thời? Sau khi bắt giữa lấy linh phù, ngón tay Trầm Côn phết một chút mực dính trong tay áo, lắc đầu nói: Các ngươi không chịu thả người, bần tăng chỉ còn cách tự mình động thủ. Nói xong, Trầm Côn sửa lại vài nét trên hai linh phù, tùy tiện ném ra. Hai linh phù đón gió lớn dần. Trong chớp mắt, bao trùm toàn bộ đỉnh núi. Và sau đó nhẹ nhàng khẽ động, làm cuồng phong nổi lên, cát bay, đá chạy. La Triết vội vàng nhắm mắt lại, nhưng La Trung sợ Trầm Côn nhân cơ hội này đánh lén. Ánh mắt hắn mở thật to, cho nên hắn nhìn thấy… Chỉ thấy một tờ linh phù xuất hiện cuộn Hắc Bá cùng năm ba binh lính may mắn còn sống sót. Một linh phù khác cuộn Thiết Hòa Thượng cùng bốn nữ tử. Sau đó, hai đạo linh phù hóa thành hai đạo hoàng quang, biến mất ở cuối chân trời. - Cự Linh Phù, Ngũ Hành Bàn Vận Pháp!? La Trung nhận ra thủ pháp của lão hòa thượng, kinh hãi nói: - Tiền bối,trước tiên không nên động thủ. Cự Linh Phù này đã thất truyền nhiều năm. Cho dù là Lăng Vân Tông cùng Thiên Vũ Tông cũng hoàn toàn không có khẩu quyết. Ngài là người xuất thân từ môn phái linh phù nào mà hiểu được bí pháp này? - Bần tăng không môn, không phái. Trầm Côn nhẹ giọng trả lời. Sau đó, trong tay áo hắn trượt ra một xấp giấy trắng thật dày, chừng bốn năm trăm cái, thở dài: - Thí chủ nghiệp chướng nặng nề. Có quá nhiều tội lỗi, hôm nay bần tăng phải thay trời hành đạo. Thay trời hành đạo? Sắc mặt La Trung biến đổi điên cuồng, hét lớn: - Các huynh đệ, vây công, không để cho lão hòa thường này có cơ hội xuất thủ. Nói xong, hắn là người thứ nhất nhào tới đỉnh đầu Trầm Côn, chiếc côn xương thú sắc bén đánh xuống. La Nguyên theo sát phía sau, chém ngang một đao mãnh liệt. Ngoại trừ La Triết, mười sáu thân ảnh khác cũng theo bốn phương tám hướng đánh tới. Trường thương, đoản đao, linh phù, ám khí, quyền cước, đủ loại binh khí đánh tới các chỗ hiểm của Trầm Côn. Trầm Côn không chút hoang mang, tung ra mười sáu trương linh phù: - Hoàng Nguyên hộ thân đại trận. Xoát một tiếng, trên người hắn được bao quanh bởi một tầng màu vàng nhàn nhạt. Mười chín người công kích, toàn bộ đều bị chắn ở bên ngoài. Hơn nữa, động tác của mười chín người này không hề theo quán tính mà đột nhiên dừng lại bao gồm cả cơ thể La Trung ở giữa không trung, hắn sửng sốt cứng đơ giữa không trung, giống như là được treo vào trong không khí. Theo góc độ của người bên ngoài nhìn vào, Trầm Côn giống như là một mặt trời màu vàng. Mười chính người vọt tới gần mặt trời, bị ánh mặt trời khẽ đụng, lập tức trở thành bất động. - Cự Linh Phù, Sơn Băng! Trầm Côn rung tay, toàn bộ giấy trắng văng ra. Hai tay giống như xuyên hoa loạn điệp. Ở mỗi một trương giấy trắng hắn vẽ một cái pháp trận. Trong khoảnh khắc, bốn năm trăm tờ giấy trắng đã thành sáu, bảy nghìn linh phù. Sau đó trên núi như có cảnh rồng bay voi gầm, sáu bảy nghìn linh phù lượn vòng trên đỉnh núi, mơ hồ biến hóa thành ba nghìn cự long, ba nghìn cự tượng… Ầm Ầm! vang vọng. Ba nghìn cuồng long, ba nghìn cự tượng mang theo lực lượng hàng tỉ cân, mạnh mẽ đập vào đỉnh núi. Chỗ bọn La Trung… bọn chúng cũng tan thành mây khói, với cả tòa núi lớn cũng tan thành mây khói!