Vùng Đất Vô Hình

Chương 108: 108




Không biết có tiếng ai hét lên đầy sợ hãi.

Trong cái ánh sáng chập chờn của những ngọn đuốc, cái xác mất đầu đang đổ máu của Nguyễn Hà đạo trưởng càng trở nên đáng sợ.

Cái màu đỏ trắng và dòng máu đang tuôn ra từ cổ của lão khiến người ta ghê rợn.

Mặc dù binh lính của Phù Ninh hầu hết là tinh binh, từng trải qua chiến trận, nhưng đã là người bình thường, không phải ai cũng đủ sức để bình tĩnh trước biến cố như vậy.

Một vị trưởng lão pháp lực cao siêu, có thể xem xét số mệnh, trong nháy mắt bị ma quỷ giết chết.

Thậm chí một tiếng kêu rên cũng không hề có.
Một cơn gió lạnh thổi qua mang theo mùi máu xốc vào trong mũi Phù Ninh.

Đôi chân to lớn của y càng thêm run rẩy.

Mặc dù có áo giáp trên người, nhưng mồ hôi tuôn ra như tắm khiến Phù Ninh cảm thấy rét buốt như trong hầm băng.

Nếu như có thể, y chỉ muốn quay lưng chạy trốn, tránh xa cái cuộc chiến với thế lực bí ẩn mà người thường như y không biết cách nào để chống lại.

Y chỉ muốn giữ lấy tính mạng của chính mình.

Nhưng Phù Ninh không thể.

Vì y là một người lính, một tướng quân.


Hiện tại y đã đứng thủ nơi đây, nếu chưa có lệnh mà lâm trận bỏ chạy, không chỉ y bị truy cứu mà người nhà y cũng liên lụy.

Vợ y, con y sẽ khổ.

Cái gia đình bé nhỏ hạnh phúc của y sẽ tan thành mây khói nếu y làm thế.

Cho nên trong số những người đang đứng ở nơi đây, tất cả đều có thể chạy trừ y.
Sự sợ hãi đôi khi khiến người ta trở nên tỉnh táo hơn.

Chặt đứt suy nghĩ chạy trốn, Phù Ninh chỉ có thể ổn định tình hình trước mặt.

Y gào lên: “Tất cả câm mồm!” thật to.

Chỉ trong giây lát, sự nhốn nháo trong đám người biến mất.

Dường như cái thói quen của người lính khiến cho đám thủ hạ của Phù Ninh chấp hành mệnh lệnh thật nhanh chóng và triệt để.

Lúc này, Phù Ninh không hề nghe được một âm thanh nào khác ngoài tiếng thở dốc của y.

Phù Ninh mặt giận dữ quay lại, chỉ vào mấy tên lính đang đứng trong hàng: “Ngươi, ngươi, ngươi nữa, ra xem đạo trưởng chết như thế nào?”
Mấy tên lính sợ hãi nhìn y, chân không bước ra nửa bước.

Lúc này Phù Ninh đã điên lắm rồi.

Y gằn giọng: “Các ngươi muốn chống lệnh?”
Cánh tay cầm đao của y đã giơ lên, chỉ chờ bọn hắn phản kháng.

Ba tên lính sợ lắm, nhưng thói quen kỷ luật đã ăn sâu vào máu, đành chầm chậm đi ra.

Đến trước xác Nguyễn Hà, bọn hắn càng cẩn thận từng li từng tí một như sợ bị nguyền rủa dính vào người.

Có tên còn dùng mấy cái khăn bọc tay lại cẩn thận.

Xem xét xong, ba tên lính ngồi lẩm bẩm thảo luận gì đó.

Phù Ninh hỏi: “Như thế nào?”
Một tên lính đứng lên bẩm báo: “Tướng quân, đạo trưởng chết rất nhanh, không có phản ứng gì, chắc hẳn là bị kẻ địch một đao toi mạng.

Vết chém sắc bén, gọn gàng, máu bắn ra rất ít.

Kẻ giết người có vẻ là có võ công cao cường, còn sử dụng một thanh đao lớn.” Phù Ninh nghe xong, cảm thấy ánh mắt bọn hắn có vẻ kỳ quái.

A, y chợt nghĩ ra là trong quân đội, binh lính trang phục vũ khí đều được phân phối đồng loạt, giáo dài, đao ngắn, khiên tròn, cung nỏ… Có thể sử dụng vũ khí riêng hẳn chỉ có cấp tướng quân, giáo đầu trở lên.

Mà ở đây, cấp bậc như thế chỉ có y.


Và hơn thế y còn sử dụng một thanh đao lớn…
Đám lính lúc này cũng nhìn Phù Ninh với vẻ mặt không tín nhiệm lắm.

Nếu không phải vì Phù Ninh là lãnh đạo trực tiếp, có lẽ bọn hắn đã nhảy vào trói y lại.

Lúc này, đèn đuốc bỗng nhiên lại phụt tắt.

Không biết có giọng ai kêu lên: “A đứa nào hất nước vào mặt tao vậy?” Cái giọng y nằng nặng như người miền biển.

Lúc này, ngọn đuốc chập chờn lại sáng lên.

Có tiếng người thét lên: “Á á á!”
Mọi người đều quay lại nhìn.

Đó là một tên lính mặt đầy máu, đang sợ hãi vừa lùi vừa chạy, ngã dúi dụi ra đất.

Phía trước mặt y là một cái xác không đầu vẫn đang đứng thẳng.

Đầu người lúc này đã rơi xuống đất, con mắt trợn trắng trông thật đáng sợ.

Cái chết của tên lính dường như là một đòn đánh chí mạng vào đám binh lính dưới trướng Phù Ninh.

Bọn hắn vội vã tản ra, không còn hàng ngũ gì nữa.

Tất cả đều mang theo vẻ mặt kinh sợ, xanh mét nhìn về phía người chết.

Phù Ninh cũng sợ lắm.

Hắn ra lệnh cho ba tên lính hồi nãy.

“Các ngươi lại xem kỹ xem hắn chết thế nào.”
Ba tên lính cũng sợ hãi lắm.


Như bị Phù Ninh trừng mắt xong, bọn hắn cũng đành tiến đến.Thế nhưng Phù Ninh để ý rằng cả ba đều đi vòng, cố kéo giãn khoảng cách với y.

Phù Ninh quát: “Sợ hãi cái gì? Bổn tướng quân suốt năm tháng chém giết, sát khí nhiều, ma quỷ nào dám gần người?”
Ba tên lính cũng không dám cãi lại, chỉ lén lau mồ hôi.

Lúc này từ trong bóng tối có hai người đi ra.

Một người thanh niên có khuôn mặt đẹp đẽ, mũi cao, mắt sáng.

Y mặc một bộ quần áo hiệp khách màu trắng trông có vẻ thanh cao, đẹp đẽ.

Sau lưng y có đeo một thanh kiếm dài.

Người còn lại là một cô gái trẻ, tuổi chừng đôi mươi.

Cô mặc một bộ đồ đen bó sát người, máu tóc dài đến tận lưng được buộc gọn thành từng đoạn.

Khuôn mặt đẹp đẽ được che một nửa bởi chiếc mũ rộng vành.

Sau lưng cô đeo một chiếc nỏ lớn, nhưng đi đứng rất nhẹ nhàng.

Người thanh niên đeo kiếm hiệp đi đến trước, thở ra một hơi: “May quá, có vẻ như cũng chưa muộn lắm.”
Cô gái lườm y: “Bọn họ đã vào trong lâu rồi còn bảo chưa muộn.” Phù Ninh thấy bọn họ nói chuyện thì quát: “Các ngươi là ai? Nơi đây là quân đội làm việc, người không có phận sự miễn vào.”.