Vùng Đất Vô Hình

Chương 109: 109




Người thanh niên trẻ tuổi liếc nhìn Phù Ninh, ánh mắt lộ ra vẻ thương hại.

Thế rồi anh ta nói: “Người trần mắt thịt thật đáng thương.” Cô gái thì lấy tay véo vào sườn người thanh niên, lên giọng: “Lúc nào cũng đáng thương, lo cái thân của anh trước đi.” Người thanh niên bị véo đau, “A” lên một tiếng.
Phù Ninh thấy đôi nam nữ kỳ quái này vẫn còn trêu đùa nhau được thì giận lắm.

Y vung đao lên quát: “Ta nhắc lại một lần, nơi đây quân đội đang làm nhiệm vụ.

Không có điều lệnh, không được tiến vào.

Kẻ nào không tuân theo, giết!” Giọng y cực kỳ đanh thép.

Thế nhưng người thanh niên có vẻ không sợ hãi, chỉ lấy trong người ra một lá bùa màu vàng cũ kỹ, thở dài: “Thật là một người tướng tốt.

Chỉ đáng tiếc…” Thế rồi anh tay ném tấm phù lên không trung, niệm chú.

Từ trong lá bùa cũ kĩ đó, một ánh sáng ấm áp màu hồng nhàn nhạt tỏa ra, bao trùm lên Phù Ninh và cả đám lính.

Thế rồi cứ như lửa cháy trong bếp, có một làn khói đen nhè nhẹ bay lên không trung.

Cả Phù Ninh và đám lính chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cô gái đã vung tay lên.

Một mũi tên từ chiếc nỏ mà cô đeo trên tay đã bắn ra về phía làn khói.

Làn khói kêu lên một tiếng thảm thiết, rồi biến thành một đám máu thâm xì rơi xuống, văng tung tóe khoảnh đất trước mặt.
Đám khói đen rơi xuống đất xong Phù Ninh chợt thấy sự đau đớn vô cùng trên cổ.

Y đưa tay lên sờ sờ.

Trên cổ y không biết từ lúc nào có một vết máu, rất nhạt nhưng rất sâu.


Thế rồi chỉ trong chốc lát, vết máu nhạt đó từ từ tách ra, máu bắt đầu trào ra ngoài.

Phù Ninh không thể thở được.

Thế rồi y nhìn thấy đầu mình rơi ra khỏi thân thế.

Trong giây lát trước khi chết, những ký ức bi che phủ bỗng hiện về trong mắt Phù Ninh.

Thì ra trước khi chém chết Nguyễn Hà và tên lính, y mới là người đầu tiên bị hại.

Y đã tự tay chém chết mình.

Một đao đứt cổ.
Đám lính thấy tướng quân vừa chết thì nhốn nháo bỏ chạy.

Chỉ một lát sau chỗ đó chỉ còn ba cái xác và đôi nam nữ trẻ tuổi.

Thấy người thanh niên còn thu nhặt đầu người cho ba cái xác, cẩn thận để xuống sát vào cơ thể, cô gái càu nhàu: “Như Phong, anh nhanh lên.

Nếu không con quỷ tàn ác này sẽ còn làm hại rất nhiều người.” Người thanh niên gật gật đầu, chắp tay vái mấy cái xác ba cái, rồi đứng dậy đi theo cô gái vào bóng tối.

Nếu Minh Khánh ở đây, hẳn sẽ nhận ra cặp đôi săn quỷ lừng danh trấn Thanh Đô – Như Phong và My.
**********************
Lúc này, bên trong trang viên nhà họ Hoàng, Hoàng Thanh cũng đang trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc.

Hắn bị siết cổ.

Kẻ muốn giết hắn có vẻ là một con quỷ, bởi vì lúc Hoàng Thanh đâm đao vào người y, Hoàng Thanh cảm giác như đâm vào bông gòn.

Hắn có thể tưởng tượng ra đối thủ không hề có xương thịt mà như một đám bùn đất trong ao hồ.

Hoàng Thanh vẫn nhận ra cái mùi ngai ngái nồng nặc trên chiếc roi ngựa.

Nó giống hệt mùi chó chết trôi lâu ngày trên sông ở quê hắn vậy.

Vị thúi lan tỏa trên từng chút không khí mà Hoàng Thanh cố hít lấy vào phổi.
Hoàng Thanh gồng mình thật mạnh.

Người hắn duỗi ra thật thẳng.

Hắn cố giữ cho cổ thật cứng rắn để sợi dây không thít vào chặt hơn.

Thế nhưng vùng vẫy được một lúc thì Hoàng Thanh cũng mệt mỏi.

Sợi dây như con rắn, cứ trườn qua trườn lại trên cổ hắn, cố siết thân thể vào da thịt nạn nhân.

Khuôn mặt Hoàng Thanh trắng bệch vì thiếu không khí.

Cứ thế này thì chỉ còn đường chết.

Nhưng Hoàng Thanh không cam lòng.


Hắn không muốn chết kiểu này, chết trong tay một con quỷ hôi thối.

Nếu vợ hắn biết, nàng hẳn sẽ thất vọng lắm.

Đôi mắt Hoàng Thanh bắt đầu nhạt nhòa đi.

Lỗ mũi phập phồng của hắn bắt đầu yên lặng.

Bàn tay cầm đao lỏng ra, bỏ mặc thanh đao đã làm bạn bao nhiêu năm rơi xuống đất.

“Coong” Tiếng đao rơi trên nền đá lát cũng không thể làm thức tỉnh Hoàng Thanh.

Hắn đã chìm sâu vào miền ký ức đau thương.

Về cái buổi trưa đó, ôm nàng trên tay, cảm nhận cái chết từ từ lôi kéo nàng.

Ánh mắt lưu luyến cuộc sống của nàng bao nhiêu năm nay vẫn luôn ở trong tâm trí hắn, khiến hắn không dám tự sát.

Bởi vì hắn hiểu nếu hắn tự giết chính mình, cho dù có gặp lại nàng ở một nơi nào đó trên thế gian này, nàng hẳn sẽ thất vọng về hắn lắm.

Cho nên hắn cố gắng sống thêm mười mấy năm, cho dù nỗi cô đơn luôn bủa vây và nhấn chìm hắn bất cứ lúc nào.
Hoàng Thanh cứ chập chờn trong màn sương trắng huyền ảo của ranh giới sự sống và cái chết, cho đến khi hắn gặp một con thuyền.

Đó là một con thuyền lấp lánh màu vàng.

Bên trên có một người phụ nữ đang ngồi.

Chiếc váy nâu của nàng hơi xõa ra.

Khuôn mặt nàng thật lạ nhưng dường như cũng rất quen.

Chỉ có điều gặp nàng ở đâu thì Hoàng Thanh cũng không nhớ nổi.

Trên tay nàng có một chiếc đàn bầu.

Kỳ lạ thay, khi tiếng đàn bầu của nàng cất lên, thì cũng là lúc nàng dần tan biến.


Hoàng Thanh cố với lấy, nhưng nàng đã biến mất.

Chỉ còn chiếc thuyền vàng rơi vào trong tay hắn, hóa thành một lá bùa, thật đẹp, thật lỗng lẫy.

Trong bóng đêm tiếng gầm gào của Hoàng Thanh khiến cây cối trong vườn như bị rung lên.

Lá khô trong vườn như bị bàn tay vô hình nào đó tuốt qua, rơi ào ào xuống đất.

Từ trên cổ Hoàng Thanh, lá bùa mà Minh Dũng trước khi đi đã dán lên bắt đầu tỏa sáng, rồi cháy rừng rực.

Lưỡi lửa từ lá bùa bám lên sợi dây đang thắt trên cổ Hoàng Thanh, rồi lên tay của bóng đen phía sau hắn.

Rồi trong giây lát, cả sợi dây và bóng đen cháy lên rừng rực như một ngọn đuốc.

Hoàng Thanh lúc này đã đứng dậy.

Kỳ lạ thay tất cả vết thương trên cơ thể hắn đã biến mất.

Cánh tay gãy cũng đã lành lại như chưa hề có gì xảy ra.

Hoàng Thanh sờ soạng dưới đất, nhặt thanh đao quen thuộc lên.

Hắn bị mù, nhưng hắn không hề sợ hãi.

Bởi vì hắn đã có thể thấy được tất cả ma quỷ ẩn nấp trong khu vườn.

Hoàng Thanh cảm giác được rằng hắn có thể chém giết chúng nó, giống như những gì hắn làm với kẻ địch trên chiến trường.

Lưỡi đao trên tay bắt đầu sáng lên đầy sát khí..