Vùng Đất Vô Hình

Chương 90: 90




Sư thầy làm phúc cho đám tín đồ đến tận tối.

Lượt của lão Cá Chèo đành phải dời lại vì sư thầy còn phải ăn cơm tối.

Lão Cà chèo vì công đức cho chùa cũng được ban một bữa cơm chay.

Mặc dù chỉ có rau muống, tương đậu, đĩa chả chay và nửa bát cà muối nhưng lão Cá Chèo ăn rất ngon lành.

Lão đang đón chờ một cuộc sống mới.

Đó là một cuộc sống tốt đẹp hơn, không vất vưởng qua ngày, ăn bữa hôm lo bữa mai như bây giờ.

Buổi tối trong chùa vắng hẳn.

Ngoài sư thầy trụ trì trẻ tuổi, chỉ có một vị sư già và hai chú tiểu.

Khách thập phương cũng đã vãn hết, chỉ có mấy người nhà gần còn tham gia tụng kinh buổi tối.

Lão Cá Chèo đếm có chừng ba bà và một ông già tuổi đã ngoài ngũ tuần.

Ăn xong cơm, lão Cá chèo tự giác mang bát đũa ra giếng rửa sạch và tự động úp vào chạn bát.

Đó là thói quen của lão từ ngày ăn xin nơi hàng quán.

Người ta đã bố thí cơm canh thừa thì ăn uống xong phải giúp người ta dọn dẹp, lần sau người ta thương thì người ta mới cho.

Nhờ sự cẩn thận đó mà lão Cá Chèo mặc dù không phải bao giờ cũng có tiền nhưng chưa bao giờ bị đói.

Ngày lễ tết lão giúp dọn dẹp quán cơm, hàng trà có khi còn được cho thịt gà hoặc bánh ngọt nữa.

Những kẻ vô gia cư khác thường rất ganh tị với lão vì điều này.
Ăn xong, dọn xong, lão Cá Chèo ngoan ngoãn đi vào trong điện thờ để chờ sư thầy gọi.

Sư thầy có vẻ cũng ăn rất ít, lão vừa vào thì thấy sư thầy cũng ăn xong và đi vào theo.


Sư thầy bắt đầu ngồi xuống trước bàn thờ Phật tổ.

Lão Cá Chèo liền quỳ gối ở phía sau sư thầy.

Sau khi tụng mấy dòng kinh, sư thầy bắt đầu hỏi tên tuổi, ngày sinh, địa chỉ của lão Cá Chèo.

Lão Cá Chèo cẩn thận đọc kỹ địa chỉ nhà cũ, quê quán, năm sinh của mình cho thầy nghe.

Sư thầy gật gật đầu ra hiệu đã nhớ được và bắt đàu niệm kinh.

Lão Cá Chèo cứ nhắm mắt lẩm nhẩm theo sư thầy.

Sư thầy có vẻ nắm rất chắc kinh Phật.

Đoạn kinh dài thế mà không hề ngắc ngứ hay bỏ sót chỗ nào.

Giọng sư thầy lên trầm xuống bổng nghe rất sướng tai.

Lão Cá Chèo cảm giác như mình lạc vào cõi thần tiên, mơ mơ màng màng.

Nhưng dần dần lão Cá Chèo cảm thấy không đúng.

Giọng sư thầy càng lúc càng cao, chữ trong kinh dần dần biến dạng và trở nên the thé.

Lão Cá Chèo liền mở mắt ra.

Sư thầy lúc này vừa tụng kinh vừa run lẩy bẩy.

Cái đầu trọc bóng loáng của sư thầy đầy mồ hôi, từng giọt từng giọt chảy ra.

Lão Cá Chèo bắt đầu thấy sợ.

Lão nhìn lên bức tượng Phật tổ, cầu khẩn: “Con cầu tám phương trời, con cầu mười phương chư Phật, chư Phật mười phương, mong chư Phật phù hộ độ trì cho con tai qua nạn khỏi, gặp dữ hóa lành…”
Kỳ lạ thay, từ trong hai mắt của bức tượng Phật, hai dòng máu bắt đầu chảy ra, rồi càng lúc càng nhiều, dàn giụa cả hai mắt.

Giọng sư thầy cang lúc càng cao tưởng chừng sắp hụt hơi, nhưng vẫn không ngừng lại.

Lão Cá Chèo sợ quá, càng quỳ bái rối rít.

Thế nhưng dường như để chứng minh rằng cho dù đức Phật hay bất kỳ ai cũng không thể cứu lão, lần này đầu bức tượng, máu bắt đầu chảy ra từ mũi từ tai.

Lão Cà Chèo run lên bần bật, níu thấy tay sư thầy.

“Sư thầy mau cứu con, nó đến rồi.” Đôi tay nhỏ bé của sư thầy run lên bần bật.

Sư thầy quay lại nói với lão Cá Chèo: “Bần tăng cũng chẳng thể cứu nổi ông…” Lúc này lão cá Chèo mới nhìn rõ.

Giống hệt pho tượng Phật trước mặt, máu của sư thầy cũng bắt đầu từ mắt từ mũi từ tai chảy ra.

Lão sợ hãi quá, buông vội tay sư thầy ra.

Sư thầy thở dài tiếp tục niệm kinh.

Thế nhưng càng niệm thì giọng của sư thầy càng nhỏ.
Pho tượng Phật lớn cũng bắt đầu biến đổi.

Lớp sơn thếp vàng bắt đầu bung ra từng mảnh, lộ ra lớp gỗ xấu xí bên trong.

Thế rồi cả lớp gỗ cũng bắt đầu đen dần như bị cái gì đó thiêu cháy.

Cả căn điện thờ bắt đầu rung lên bần bật như gặp động đất.


Tro bụi trừ trên trần bắt đầu rơi xuống lả tả.

Những ngọn đèn trong điện thờ bắt đầu lắc lư, lúc sáng lúc tối.

Sư thầy vẫn bình thản niệm kinh.

Thế nhưng lão Cá Chèo thấy da trên cái đầu bóng loáng của sư thầy bắt đầu bóc ra từng mảng, để lộ ra máu thịt đỏ au.

Rồi máu thịt bắt đầu thâm lại, cả vết thương bắt đầu khép lại nhăn nheo như vỏ quả bưởi khô héo.

Giọng đọc của sư thầy nhỏ dần rồi ngừng hẳn.

Ngôi chùa cũng không rung nữa.

Máu từ pho tượng cũng ngừng chảy.

Lão Cá Chèo ôm đầu ngồi chờ một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì xảy ra.
Lão lúc này mới mon men bò lại gần sư thầy, hỏi: “ Thưa đại sư, nó đi rồi phải không ạ?” Sư thầy không trả lời.

Lão Cá Chèo hỏi mấy lần không được liền dùng tay lay sư thầy.

Nhưng khi lão vừa chạm vào, sư thầy liền đổ ra như một cây chuối bị đốn.

Lão Cá Chèo giật nảy mình, liền lùi ra phía sau.

Khuông mặt sư thầy vẫn vậy.

Trẻ tuổi và vẫn còn nhiều lông măng trên mặt.

Thế nhưng đáng sợ nhất là những đường rạn vỡ li ti như bị dao sắc cắt qua , tạo nên vô số những hình dạng kỳ quái.

Lão Cá Chèo run lẩy bẩy.

Lão dường như không còn tí sức lực nào để đứng lên nữa.

Lão dùng cánh tay khô gầy của mình để lên trước mũi sư thầy.

Không có một tí hơi thở nào.

Lão Cá Chèo biết sư thầy xong rồi.

Lão vội giật bàn tay lại.


Thế nhưng vì động tác quá mạnh, ngón tay lão vô tình chạm vào cái mũi của sư thầy trẻ tuổi.

Cả nửa cái mũi của sư thầy rớt xuống giống như đã bị người ta cắt đứt tự lúc nào.

Lão Cá Chèo vội vàng vừa lùi vừa cố gắng đứng lên rời xa sư thầy.

Lão vùng chạy, lao ra khỏi cửa điện thờ.

Thế nhưng chỉ trong một lát lão đâm phải một ai đó, ngã bịch xuống đất.

Lão Cá Chèo nhìn lại.

Thì ra đó là một chú tiểu trong chùa.

Chú tiểu lúc này cười với lão.

Thế nhưng cái điệu cười nhếch mép của chú ta trông thật không bình thường một chút nào.

Lão Cá Chèo nhìn chú tiểu một cách cảnh giác, hỏi:
“Có chuyện gì không chú tiểu?” Chú tiểu trả lời một cách nhẹ nhàng: “Không có gì.

Ngôi chùa này rất đẹp.” Nghe chú tiểu nói thế, lão Cá Chèo càng cảm thấy nên tránh xa người này.

Lão cố gắng đứng lên, cách xa chú tiểu.

Thế rồi lão cứ vừa chăm chú nhìn, vừa đi vòng qua chú tiểu.

Thế rồi lão vung chân lên chạy.

Ngôi chùa nằm cách làng khá gần nên lão Cá Chèo cứ nhắm nơi có ánh sáng mà chạy.

Tuổi già dường như không thể ngăn cản được lão Cá Chèo chạy trốn.

Trong bóng đêm, trên con đường vắng, chỉ còn tiếng hít thở và tiếng bước chân vội vã.