Vùng Đất Vô Hình

Chương 91: 91




Lão Cá Chèo cứ chạy mãi, chạy mãi, cho đến khi chân lão bị chuột rút, cứng đơ ra.

Thế rồi lão bắt đầu không chạy được nữa, mà cà nhắc bằng chiếc chân còn lại.

Hai tai lão cũng thờ ra hơi khiến nó ù ù như gió lùa nhà trống, chả nghe thấy gì.

Rồi đến chiếc đầu gối còn lại cũng giở chứng, đau nhức tưởng như đến nghẹt thở.

Tiếng thở của lão cũng dày đặc và nặng nề như nước.

Thế rồi khi ánh sáng đến trước mặt, lão Cá Chèo mừng rỡ đến chảy nước mắt.

Lão không thể ngừng lại được, gục ngã ngay trước cổng ngôi nhà.

Lão gào lên: “Cứu tôi với…”
Cái giọng khàn khàn của lão vang vọng lên.

Người trong nhà dường như cũng nghe thấy tiếng gào của lão.

Bọn họ mở cửa ra ngoài.

Đó là hai ông bà lão tuổi còn lớn hơn lão Cá Chèo.

Bà lão thì soi chiếc đèn cầy còn ông lão thì cầm cây gậy tre dài chừng hai thước.


Ông bà lão đi ra ngoài một lúc thì mới tìm thấy lão Cá Chèo.

Lúc bà lão rọi đèn lên trước mặt, lão Cá Chèo liền dùng bộ mặt và dáng vẻ đáng thương nhất mà lão thường dùng khi đi xin cơm.

“Làm ơn cứu tôi với…” Nhưng lão Cá Chèo chưa nói dứt lời thì hai ông bà lão kêu thét lên rồi vội vã quăng cả đèn cả gậy chạy biến đi, bỏ lại lão Cá Chèo nằm trên đất lạnh.
******************
Trong đêm mà lão Cá Chèo ở chùa Ân, thì ở một nơi nào đó nơi làng Mía, quỷ vương và đám đàn em đang chuẩn bị dọn chỗ.

Chuyện là từ ngày thừa tướng Cao Lụy Tình – con ma chết vì lụy tình được quỷ vương yêu thích nhất – bắt đầu lập ra triều đình và các bộ ngành thì đám ma quỷ đến đầu quân ngày một đông.

Thậm chí lúc này, đám cu li hạng bét như Quét Rác, hay Nấm Thường đều trở thành quan lại, dưới trướng có năm sáu tên thủ hạ để sai khiến.

Chiếc lều bên gốc đa ở bờ sông đã không còn đủ chỗ cho đám quỷ ngủ lại nữa.

Ban đêm thì không sao, ban ngày thì cả lũ rúc vào nhau khiến quỷ vương thấy nóng nực và nhức mắt lắm.

Thế nên thừa tướng Cao Lụy Tình quyết định dọn đến một nơi rộng rãi hơi.

Đó là một ngôi mộ trắng có rất nhiều âm khí trong nghĩa địa làng Con.

Trước đây, thừa tướng không dám vào vì nơi đây có một con tử thần rất hung dữ, ăn quỷ như ăn lạc rang.

Quỷ hồn nào gặp phải cũng đều biến thành món tráng miệng của nó.

Nhưng mấy hôm nay, đám trinh sát báo về hương vị của tử thần đã biến mất.

Thừa tướng có đi một chuyến thì đúng là như vậy.

Ngôi mộ trắng đó vừa rộng rãi sạch đẹp, lại nằm ở nơi phong thủy khiến âm khí thường tụ tập lại – theo thừa tướng thì đó đúng là một vùng đất thiên đường cho lũ quỷ.

Quỷ vương lần này không dùng phép để chạy đi mà nằm trên kiệu giấy, hưởng thụ việc được tám “ma” khiêng.

Thừa tướng thì cưỡi ngựa giẫy đi bên cạnh, vừa đi vừa lẩm nhẩm nghiên cứu số dư tài chính mà bộ Hộ thượng thư vừa dâng lên.

Thi thoảng có điều gì không hiểu, lại gọi bộ Hộ thượng thư – thằng Kéo Xe đến để hỏi.

Có đôi lúc thừa tướng cáu tiết, không những văng tục mà còn động thủ nữa.

Y bực vì bộ Hộ thượng thư quá chi li, tính đến một phần tám xu một, khiến y rất vất vả mới hiểu được.

Đôi lúc y cũng chẳng hiểu tại sao bộ Hộ thượng thư cầm giữ tài chính của cả triều lại keo kiệt giống như thằng cu li chuyên kéo xe ở đầu phố.


“Đáng đời nghèo mãn kiếp.” Thi thoảng quỷ vương nằm trong xe lại nghe thừa tướng yêu quý của mình lẩm bẩm chửi rủa.
***************************
Ở một nơi xa xôi hơn, phía Tây bờ hồ Kinh Dạ, đêm nay đèn đuốc cũng sáng choang.

Bên bờ, có khoảng một trăm người đang đứng lố nhố vây quanh một chiếc thuyền nho nhỏ vừa xuống nước.

Trên thuyền, có một người phụ nữ xinh đẹp, một cô gái trẻ và một người đàn ông tuổi ba mươi.

Người phụ nữ tuổi có vẻ không còn trẻ nhưng thật quyến rũ.

Nàng có đôi mắt phượng hút hồn kẻ khác, mái tóc dài đen nhánh mềm mại, mượt mà xõa xuống tận lưng.

Tấm lưng ong được buộc chặt bằng một cái đai ngọc quý phái, ẩn dấu sau bộ váy lụa đen sang trọng.

Lúc này nàng đang ngồi ở phía đầu trước của thuyền, đôi mắt nhắm hờ hững.

Cô gái trẻ tuổi thì lúc này đang vui vẻ nghịch nước.

Cô mặc bộ váy áo bó người màu trắng, đôi mắt đen huyền và cái miệng cười vui vẻ.

Mái tóc lúc này không xõa ra mà được tết thành vòng nguyệt quế hai bên đầu.

Thi thoảng có vài giọt nước vô tình bắn lên, rơi xuống thuyền.

Thế nhưng tất cả những giọt nước đấy chưa chạm vào người cô gái thì đã hóa thành băng và rơi trở lại.

Người đàn ông thì đứng ở cuối con thuyền.

Y bắt đầu khưo mái chèo rất nhẹ.


Nhưng mỗi lần, y vung tay thì con thuyền lại lướt đi bốn năm mươi thước mới ngừng lại.

Chỉ trong giây lát, con thuyền đã đi vào giữa hồ, trong lớp sương mù.

Người đàn ông lúc này mới hỏi: “Thiết Thụ, lần này tin tình báo là chuẩn chứ?” Thiếu phụ xinh đẹp ngước nhìn khuôn mặt không có mắt, mũi, miệng và bóng loáng như gương của người đàn ông, bình thản hỏi lại: “Nghiệt Kính, nếu ngươi không tin, có thể tự quay trở về.” Người đàn ông cũng không giận, chỉ trả lời: “Ta chỉ mong muốn không như lần trước.” Người thiếu phụ mỉm cười.

Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời.

“Lần trước cả đại vương và chúng ta không ai trách ngươi.

Ngưu Khanh nó muốn chết vậy thì để cho nó đi chết.

Phải không, Băng Sơn?”
Cô gái đang nghịch nước liền gật đầu lia lịa, quay sang nũng nịu với thiếu phụ xinh đẹp.

“Đúng rồi.

Nếu lần đó Thiết Thụ tỷ đi cùng muội thì đừng nói một đám thầy trừ tà chứ mười đám thầy trừ tà cũng đi tàu sáu ván hết.

Tất cả là tại con kiến ngu đần đó không chịu nghe lời…”
Thiếu phụ xinh đẹp nở nụ cười, nét duyên dáng của nàng dường như khiến cả đất trời hồ Kinh Dạ đều thất sắc.

“Đừng lo, lần này chúng ta sẽ thành công, tỷ đảm bảo.”.