Hứa đại nương ở đối diện nhấc theo một giỏ rau dưa đi vào sân nhà nàng nhìn thấy bóng Đại Nguyên từ trong sân rời đi, bà quay đầu đi vào sân.
Bà đã sớm nhìn ra Đại Nguyên có tình ý với Ứng Diêu, bằng không vì sao mỗi ngày cứ vào nhà người ta giúp này nọ, bà vừa đi vào trong vừa cân nhắc làm cách nào tác hợp cho hai người họ. Nếu như có thể thành đôi, bà có thêm chén rượu mừng, cớ gì mà không làm?
Bà đi vào sân nói với Tống Ứng Diêu: “A Diêu, đại nương mang cho con mẻ rau cải vừa mới hái xong đây”
“Hứa đại nương“. Tống Ứng Diêu thấy trên tay bà giỏ rau xanh ngượng ngùng nói: “Đại nương mỗi sang đây đều mang nhiều thứ như thế, con đây ăn không hết”
Hứa đại nương đem giỏ rau xanh từ cánh tay đưa cho Tống Ứng Diêu: “Có gì đâu mà ngại, không có gì đáng giá. Nếu không đưa cho con, để ở nhà nó cũng hư hết”
Tống Ứng Diêu cảm thấy thịnh tình không thể từ chối đành lễ phép nhận giỏ rau xanh, sau đó mang tới phòng bếp.
Hứa đại nương uốn éo tay chân: “Vừa nãy Đại Nguyên có phải lại đến giúp con bổ củi?”
“Đúng rồi” Tống Ứng Diêu gật gù, từ trong nhà mang ra cái ghế: “Đại nương mời ngồi”
“Được rồi” Hứa đại nương ngồi vào trên ghế. Tống Ứng Diêu lại rót một chén nước cho bà.
Hứa đại nương cầm chén nước uống một hớp thăm dò: “A Diêu, cô thấy tiểu tử kia thế nào?” Ánh mắt của bà liên tục nhìn vào Tống Ứng Diêu hi vọng nàng lộ ra một vài điểm động lòng.
Tống Ứng Diêu vẫn cứ làm bộ không nghe rõ: “Đại nương nói ai?”
“Là Đại Nguyên đó“. Hứa đại nương thẳng thắn.
“Hắn...” Tống Ứng Diêu cười “Rất tốt”
“Lẽ nào chỉ là rất tốt thôi sao?“. Hứa đại nương ngón tay nắm chặt chén nước, ngạc nhiên nghe Tống Ứng Diêu trả lời: “Hắn đối với cô tốt như vậy, cô không động lòng hay sao?”
Tống Ứng Diêu nét mặt vẫn như cũ, nụ cười nhàn nhạt, lắc đầu không đáp lời.
Hứa đại nương đối với Tống Ứng Diêu có lòng tốt nói rằng: “Đại nương cảm thấy cô nếu như gả cho hắn cũng rất tốt, người tuy rằng có chút khờ khạo, thế nhưng lại thành thật, là người có thể tin. Nữ nhân đời này không phải cầu an ổn hay sao? Gả ai mà không gả, nếu như gả cho một người yêu thương mình chẳng phải tốt hơn sao?...”
Hứa đại nương càng nói càng kích động, Tống Ứng Diêu đánh đánh gãy lời của bà giải thích: “Đại nương, ta đã là người có gia đình, hắn đối với ta cho dù tốt đến mấy cũng không thể, lẽ nào ta lại làm chuyện có lỗi được sao?” Không phải Đại Nguyên không tốt, chỉ là Đại Nguyên không phải người làm cho trái tim nàng xao xuyến.
Hứa đại nương không tin: “Con cũng đừng giấu ta, con tới đây hơn nửa tháng, đại nương ta chưa từng gặp phu quân của con, con có chổ nào khúc chiết cứ nói với đại nương, đại nương có thể giúp con”
Trong mắt đại nương, Tống Ứng Diêu tuổi tác không lớn, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác mọi người ở đây, tuyệt đối không phải con gái nhà dân thường, nhất định là tiểu thư khuê các trong kinh thành trốn ra đây, hoặc vì bất mãn hôn nhân cho gia đình sắp đặt mà bỏ đi, hoặc vì bị mẹ kế ức hiếp không chịu được.
Tuy rằng kinh thành chỉ cách nơi này mười mấy dặm, nhưng khoảng cách mười mấy dặm đường lại tạo ra sự khác biệt rất lớn giữa phồn hoa kinh thành và thôn trang dân dã. Bà chưa bao giờ vào kinh thành, cũng chưa từng thấy người trong đó. Bất quá nghe nói bên trong tuy rằng phồn hoa, nhưng cũng có nhiều chuyện dơ bẩn, cho nên bà cứ như vậy phỏng đoán hoàn cảnh Tống Ứng Diêu.
“Đại nương không phải như vậy...” Tống Ứng Diêu đang muốn giải thích lại bị Hứa đại nương chặn miệng: “Con nếu như không nói cũng không cần nói, trong lòng con chắc đã có dự định của mình. Đại nương ta lo lắng cho con mà thôi“. Bà cũng không muốn tìm hiểu quá nhiều, con người sống trên cõi đời đã không dễ dàng, ai chẳng có lúc buồn bã khó khăn?
Tống Ứng Diêu biết bà nghĩ sai về mình, cũng không thể giải thích được đành gật đầu rồi chuyển câu chuyện: “Đại nương có cơ hội giúp con khuyên nhủ Đại Nguyên để hắn đừng tốt với con nữa, con thật sự không thể đáp lại. Con không tiện nói thẳng ra với hắn.”
“Đã như vậy đại nương sẽ giúp cô“. Hứa đại nương tiếc hận thở dài, xem ra chén rượu mừng là không uống được, Phương Diêu không muốn, bà cũng không thể ép.
Tống Ứng Diêu: “Giữa người và người không xem ai đối tốt với ai, còn phải xem duyên phận. Con và hắn tuyệt đối không thể”
Sáng sớm, mặt trời nhô lên từ đỉnh núi, những tia nắng đầu tiên phá tan đám sương mù bao phủ kinh thành, chiếu rọi ánh sáng khắp nơi nơi. Cửa thành mở ra, một con tuấn mã từ trong phi đến thật nhanh lướt qua cửa thành, móng ngựa đập trên đường làm bụi mù cuồn cuộn.
Bảo vệ cửa thành ngửi bụi bay lo ho sù sụ, còn không kịp nhận ra là người nào thì thân ảnh kia đã đi xa.
Phương Đàn sắp xếp mọi việc trong triều vững chắc liền từ kinh thành chạy đến thôn trang Tống Ứng Diêu đang ở. Bởi vì mới vừa rung chuyển triều ca, vì thế cần tiêu tốn thời gian dài mới có thể dọn dẹp tất cả vào trật tự mới.
Khi nàng đến nơi, Trầm Sơ Tình từ lâu đã chờ đợi. Vừa thấy ngựa của Phương Đàn từ xa phi tới lập tức quỳ xuống nghênh tiếp: “Thuộc hạ nhận được lệnh ám vệ truyền đến nên chờ Vương Gia ở đây”
Phương Đàn kéo dây cương dùng chân hãm ngựa lại, ngựa chưa kịp dừng đã vội nhảy xuống ra lệnh: “Đứng lên đi”
Trầm Sơ Tình đứng lên nàng đem dây cương đưa đến cho Trầm Sơ Tình nói: “Mang bản vương đi gặp Vương phi”
“Vâng“. Trầm Sơ Tình dắt ngựa cách xa Phương Đàn một bước: “Vương Gia xin theo thuộc hạ”
Trên đường đi Trầm Sơ Tình lén lút liếc nhìn gương mặt không hề cảm xúc của Phương Đàn, ánh mắt chuyển qua cổ áo mồ hôi ướt đẫm, giả vờ vô ý nói: “Vương phi đã chờ Vương Gia rất lâu”
Thấy Vương Gia vẫn là không phản ứng, nàng cúi đầu tiếp tục: “Có lúc nửa đêm thức tỉnh, chợt phát hiện bên người không có Vương Gia, sau đó trốn trong chăn ôm gối thấp giọng thút thít”
“Mỗi ngày chỉ đọc sách của ám vệ mang đến giết thời gian“. Khoảng thời gian này nàng tuy không xuất hiện trước mặt Tống Ứng Diêu thường xuyên nhưng vẩn ẩn náo trông chừng Tống Ứng Diêu, nàng vẫn phụng mệnh Vương Gia bảo vệ Tống Ứng Diêu. Vì thế Tống Ứng Diêu như thế nào nàng đều hiểu được.
“Tuy rằng cũng có qua lại với người trong thôn, nhưng vẫn khó giấu cô đơn trong đáy mắt”
Phương Đàn nghe Trầm Sơ Tình tâm sự, khuôn mặt vẫn bình tĩnh nhưng kỳ thực đáy lòng đã sớm nổi sóng chập chùng. Bởi vì ám vệ đều là nam tử, không thể như Trầm Sơ Tình kề cận Tống Ứng Diêu, nên những chuyện này ám vệ không có nói với nàng, nàng cũng không hề biết.
Một đường đi Phương Đàn không nói gì, đi đến cuối cùng mới mở miệng nói ra một câu: “Bản vương biết rồi“. Tống Ứng Diêu đang chờ mình, từ xưa đến giờ cũng chưa hề oán giận mình câu nào, cũng chưa từng nhắn nhủ với mình rằng nàng chờ mình rất dày vò, rất chua xót. Ở trước mặt mình nàng tỏ ra thật vui vẻ, nụ cười lúc nào cũng nở trên môi như thể không có chuyện gì, như thể người con gái chờ chồng kia không phải là nàng.
Lần này nàng sẽ không để Ứng Diêu chờ đợi nữa, nàng muốn cùng nàng ấy thẳng thắn tất cả và chờ mong một câu trả lời từ nàng ấy...
Hai người đi đến cổng thôn, Phương Đàn đột nhiên dừng bước lại nói với Trầm Sơ Tình: “Vương phi ở nhà nào nói với ta được rồi”
Trầm Sơ Tình nghi hoặc dò hỏi: “Vương Gia làm sao?”
Phương Đàn giơ tay ra lệnh: “Ngươi không cần theo bản vương, mang ám vệ bảo vệ Vương cũng rời đi đi“. Sau đó từ trong tay áo móc ra một tấm lệnh bài giao cho Trầm Sơ Tình.
Trầm Sơ Tình tiếp nhận lệnh bài: “Vâng”
“Còn sự an toàn của hai người?”
“Có bản vương ở đây”
Trầm Sơ Tình yên tâm rời đi, Phương Đàn một thân một mình đi vào thôn trang.
Giờ này là giờ thôn dân ăn cơm nghỉ trưa nên trên đường vắng người. Nhưng lại có tiếng hoạt bát của mấy đứa trẻ không chịu ngủ trưa, mọi người vì không cho bọn trẻ ảnh hưởng đến giờ nghỉ ngơi của mình liền để cho bọn trẻ rong chơi tự do.
Phương Đàn vừa vặn gặp gỡ một đám nhóc nô đùa chạy tới, bọn nó dừng bước lại quay đầu nhìn Phương Đàn mới phát hiện đây là một người xa lạ. Liền chạy đến trước mặt Phương Đàn chỉ chỉ cánh tay nhỏ nhắn: “Dừng lại”
Phương Đàn bị bọn trẻ cản đường, nàng dừng bước không khỏi treo lên nụ cười: “Nhóc con có chuyện gì không?”
Đám trẻ con nhìn nhau, cuối cùng có một hài tử lớn nhất trong đám, gương mặt phấn nộn hỏi: “Ca ca đến đây có chuyện gì không?” Trong giọng nói tràn ngập sự đề phòng, sợ người trước mặt là bọn bắt cóc trẻ con.
Bộ dạng của hắn rất đáng yêu, Phương Đàn khom người xuống sờ sờ đầu của nó: “Ca ca tới đây tìm người”
Đám trẻ con nguyên lai vẫn đề phòng nay đã quên bén tự bao giờ, tranh nhau chen lấn hỏi: “Ca ca, ngươi muốn tìm ai a?” “Ca ca ngươi từ đâu tới đây a?” Còn có một cô bé nhìn y phục hoa văn của Phương Đàn nói: “Ca ca y phục của ca thật đẹp”
Chưa chờ Phương Đàn trả lời câu hỏi, bọn trẻ linh hoạt hỏi tiếp: “Ca ca là tìm đến Phương Diêu tỷ tỷ sao?”
Phương Đàn nhíu mày: “Phương Diêu?” Lấy họ của mình sao? Sau khi nghĩ thông suốt, trong lòng nàng nhu tình như nước, trên mặt nụ cười càng sâu sắc.
Đứa nhỏ mím môi gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, ta chính là ở trước nhà Phương Diêu tỷ tỷ”
Phương Đàn ngồi thẳng: “Ngươi biết nàng ở nơi nào sao?”
Đứa nhỏ tự tin đáp: “Đương nhiên biết rồi” Gương mặt tròn tròn mũm mĩm tính trẻ con.
“Ngươi có thể mang ca ca đi tìm Phương Diêu tỷ tỷ được không?” Phương Đàn hỏi: “Ca ca chính là đến tìm nàng”
Đứa nhỏ suy nghĩ một phen: “Được rồi, ta dẫn ca đi“. Sau đó lại nói với đám bạn: “Các đi chơi trước đi, lát nữa ta tìm các ngươi”
Đám bạn đồng thanh đáp: “Được” rồi lại vui vẻ chạy đi chơi.
Chờ đám bạn đi rồi, đứa nhỏ mới nâng đầu hỏi Phương Đàn: “Ca ca tìm Phương Diêu tỷ tỷ làm cái gì?” Hắn suy nghĩ một chút cảnh giác nhìn chằm chằm nàng: “Ca ca sẽ không phải muốn đi bắt nạt nàng đi”
Phương Đàn hơi nhướng mày: “Có người bắt nạt nàng sao?”
Đứa nhỏ lắc đầu: “Này thật không có, nhưng mẹ ta kể nàng lẻ loi hiu quạnh một người rất đáng thương”
“Ừ...” Phương Đàn căng thẳng gật đầu “Ngươi yên tâm, ca ca sẽ không bắt nạt nàng, ca ca là phu quân của nàng, ta đến là đón nàng về nhà”
Đứa nhỏ thở phào: “Vậy thì tốt. Vậy ta dẫn ca ca đi” dứt lời liền đi trước dẫn đường cho Phương Đàn dẫn đường.
Hắn mang theo Phương Đàn đi tới nhà Tống Ứng Diêu, chỉ vào nơi đó: “Ca ca, đây là nhà Phương Diêu tỷ tỷ”
Phương Đàn nói cám ơn với đứa nhỏ sau đó để hắn rời đi.
Nàng cũng không có lập tức đi gõ cửa, mà là ở cửa viện thong thả chốc lát mới hít sâu một hơi đi lên phía trước, giơ cánh tay lên cầm lấy kẻ đập cửa gõ nhẹ hai lần.
Sau đó thả kẻ đập cửa ra nín thở ngưng thần chờ đợi trong sân đáp lại.