Vương Gia, Đi Thong Thả

Chương 81



Người trong nhà cũng không đợi Phương Đàn chờ quá lâu, chốc lát sau bên trong liền truyền đến câu hỏi.

“Là Đại Nguyên sao?” Tống Ứng Diêu mở cửa bực bội: “Ta không phải nói với ngươi sau này đừng đến giúp ta nữa hay sao? Ngươi tại sao lại tới đây?”

Khi nàng chú ý y phục trên người trước mặt có chút đặc biệt, không giống Đại Nguyên thường ngày. Nàng ngẩng đầu lên, chân mày đang chau lại bỗng nhiên dãn ra.

Người ngày nhớ đêm mong đột nhiên xuất hiện trước mắt của nàng, Tống Ứng Diêu trong đầu có phần bất ngờ, sau khi hồi thần mới đưa tay vịn mép cửa, nhếch môi sững sờ không biết nên phản ứng ra sao.

“Đại Nguyên là ai?” Phương Đàn ngoẹo cổ nhìn vào mắt của nàng mỉm cười hỏi.

Tống Ứng Diêu chớp mắt kinh hỉ hô lớn: “Vương Gia“. Động tác bất ngờ làm Phương Đàn giật mình lui về sau vài bước.

Tống Ứng Diêu vẫn còn có chút khó tin, ngây ngốc hỏi: “Thiếp đây là đang nằm mơ sao?”

Phương Đàn cười nhíu mày: “Thật sao?” Nàng đưa ngón tay miết nhẹ gò má Tống Ứng Diêu nhẹ nhàng bấm bấm, sau đó buông ra.

“Đau đau, không phải là mộng” Tống Ứng Diêu mừng rỡ nói, nàng vuốt gò má vừa bị Vương Gia nắn qua. Trong nháy mắt liền đem mấy lời dạy dỗ của Tống phu nhân nào là đoan trang rụt rè toàn bộ quên hết. Nàng nhón chân vòng tay ôm cổ Phương Đàn, cả người như đu trên mình Phương Đàn, cằm đặt ở vai ngài ấy, lệ nóng lưng tròng: “Vương Gia rốt cục đến rồi”

Phương Đàn cánh tay tự giác cũng ôm hông của nàng, cúi đầu ngửi mùi thơm ngát trên người Tống Ứng Diêu, ôn nhu nói: “Phải, ta đến rồi” Trong lòng thoáng chua xót, thật sự... đã làm cho nàng ấy chờ quá lâu...

Sau khi ôm ấp, Tống Ứng Diêu buông Phương Đàn ra, nắm tay của ngài ấy ngượng ngùng: “Vương Gia đi vào trong đi, bên ngoài nhiều người“. Nàng vừa nãy quá kích động, có chút thất thố, hiện tại lý trí trở về nàng không muốn bị người khác nhìn thấy dáng vẻ của nàng khi nãy.

“Ôm cũng ôm rồi, nàng xấu hổ cái gì?” Phương Đàn cười trêu, ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, thế nhưng thân thể thuận theo Tống Ứng Diêu đi vào sân.

Tống Ứng Diêu không đáp lời, lỗ tai lặng lẽ nhiễm hồng. Phương Đàn nhìn thấy khóe miệng nhếch càng cao.

Chờ hai người đi vào, Tống Ứng Diêu tạm thời buông tay Phương Đàn ra xoay người đóng cửa viện, chốt cửa lại.

Tống Ứng Diêu lại kéo tay Phương Đàn đi vào phòng của mình: “Vương Gia có khát không?”

Phương Đàn nhìn gương mặt của nàng không chớp mắt, gật gật đầu. Ánh mắt kia quá mức nóng rực khiến Tống Ứng Diêu không dám ngẩng đầu chứ đừng chi đến chuyện nhìn thẳng vào mắt Phương Đàn.

“Thiếp rót cho Vương Gia cốc nước“. Nói xong muốn xoay người đi ra khỏi phòng rót nước cho Phương Đàn.

Phương Đàn kéo nàng trở về, lấy tốc độ nhanh như chớp ôm mặt hôn lên môi nàng. Tống Ứng Diêu chỉ là a một tiếng, sau đó không phát ra âm thanh nào được nữa.

Đôi môi ấm áp nghiền ép lẫn nhau, mút thật nhớ nhung. Đầu lưỡi cạy hàm răng của nàng ra, sau đó đi vào như cá gặp nước, đem không khí cùng nước bọt bên trong khoang miệng tước đoạt đi, cùng đối phương triền miên không dứt.

Tống Ứng Diêu từng có kinh nghiệm nhiều lần cùng Vương Gia thân thiết, đã không giống như trước kia ngây ngô, trước thế tấn công mãnh liệt của Phương Đàn nàng có thể thành thạo điêu luyện ứng đối. Né tránh, đi vòng, dẫn dắt Phương Đàn đến lòng ngứa ngáy khó nhịn, bàn tay ấn lại bờ vai của nàng, làm cho nàng càng thêm kề sát mình.

Chỉ có Tống Ứng Diêu tự mình biết chính mình có bao nhiêu căng thẳng, trái tim trong lồng ngực oành oành nhảy lên như nai con như thỏ chạy. Tiếng đập ầm vang như tiếng sấm, nàng còn sợ bị Vương Gia phát hiện.

Mãi đến tận khi hai người không thở nổi Phương Đàn mới buông nàng ra, liếm môi một cái, trên đó còn lưu lại hương vị của Tống Ứng Diêu, đã vậy chưa hết thòm thèm nói rằng: “Ta không khát”

Tống Ứng Diêu bị nàng nói làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn hồng thấu. Ngón tay chỉ chỉ vào vai Phương Đàn đàng hoàng trịnh trọng nói rằng: “Vương Gia xấu xa”

Phương Đàn mặt mày hớn hở đem nàng ôm sát thêm, khiêu khích hỏi: “Ta còn có thể xấu hơn, nàng có muốn thử một chút hay không?” Bàn tay ở bên hông của nàng nhẹ nhàng xoa nắn, còn có xu hướng từ từ đi xuống.

Tống Ứng Diêu không chờ nàng dứt tiếng liền nhón chân lên dùng môi lưỡi lần thứ hai ngăn miệng của nàng. Phương Đàn rất yêu thích loại cách ngăn cản này của Tống Ứng Diêu, tiểu Vương phi hiếm thấy mấy khi chủ động dâng mình ra, vậy thì nàng cũng không khách khí. Đầu lưỡi linh hoạt bơi lội, rất nhanh đoạt quyền chủ động từ môi Tống Ứng Diêu.

Hai người bên trong phòng ôm ấm hôn hít hồi lâu. Phương Đàn ngồi ở trên ghế, để Tống Ứng Diêu ngồi trên đùi của nàng, cánh tay ôm eo, cằm đặt trên bả vai hỏi: “Nàng vẫn chưa nói cho ta nghe A Nguyên là người nào?” Tuy rằng nàng nói với Tống Ứng Diêu nàng thật sự muốn làm chuyện xấu, cũng rất muốn ăn nàng ấy, thế nhưng nàng vẫn chưa nói thẳng với Tống Ứng Diêu chuyện thân phận, đến cùng vẫn không thể làm gì được.

Tống Ứng Diêu cảm giác cằm của Phương Đàn nhúc nhích, nàng dùng bàn tay xoa lên mu bàn tan của Vương gia, hai gò má ửng đỏ cười: “Một người hàng xóm mà thôi, Vương Gia đang suy nghĩ gì?”

“Hắn bắt nạt nàng à?” Phương Đàn nghiêng đầu nhìn Tống Ứng Diêu hồ nghi hỏi. Nàng nhớ đến lời của đứa trẻ kia nói về Tống Ứng Diêu không thể không làm cho nàng suy nghĩ nhiều. Nếu thật có người dám bắt nạt Tống Ứng Diêu, nàng tuyệt đối sẽ không buông tha người kia.

“Không có a“. Tống Ứng Diêu vội vã khoát tay, nàng không hy vọng Phương Đàn hiểu lầm: “Chính là hắn thường đến giúp đỡ, thiếp thấy thật không tiện”

“Hắn sẽ không đối với nàng có ý đồ đi“. Phương Đàn tươi cười rạng rỡ, trêu ghẹo Tống Ứng Diêu. Kỳ thực đáy lòng nàng biết không ai dám hiếp đáp Tống Ứng Diêu, vì bên cạnh Tống Ứng Diêu không chỉ có Trầm Sơ Tình mà còn có rất nhiều ám vệ, bọn họ đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Nhưng yêu thường càng nhiều tâm sẽ càng loạn, nàng vì thế nên vẫn muốn nghe Tống Ứng Diêu chính miệng phân trần. Ai kêu nàng vừa thấy Vương phi bé nhỏ, đầu óc bỗng trở nên trì độn.

“Hắn dám“. Tống Ứng Diêu cố ý trề môi, muốn tỏ ra hung ác một chút, bộ dáng này rơi vào trong mắt Phương Đàn lại cực kỳ đáng yêu.

Thấy Phương Đàn nhìn mình cười đến không khép miệng lại được, biết mình như thế nào đi nữa cũng không ra vẻ hung dữ được, nàng đơn giản thu lại vẻ mặt, lẩm bẩm:“Thiếp là người của Vương Gia”

Phương Đàn nghe xong, mặt mày không kìm lòng được muốn nở hoa.

Tống Ứng Diêu nghiêng mặt: “Vương Gia, lần này đến là mang thiếp về kinh sao”

Phương Đàn gật đầu: “Đúng thế”

“Vậy chúng ta bây giờ trở về kinh phải không?” Tống Ứng Diêu vội vã hỏi, bỗng nhiên nghĩ đến mình chưa chuẩn bị gì, nàng buông ta Phương Đàn ra, từ trên đùi của người ta nhanh chóng đứng lên: “Thiếp còn chưa thu xếp đồ đạc, Vương Gia chờ một chút” Nói xong luống cuống tay chân muốn đi thu dọn đồ đạc.

Phương Đàn chợt nhớ tới chuyện vẫn nặng nề trong lòng, đau dài không bằng đau ngắn, khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán. Nàng kéo tay Tống Ứng Diêu, thu hồi nụ cười nghiêm mặt nói: “Đừng nóng vội“. Nàng muốn nói rồi lại thôi.

Tống Ứng Diêu quay đầu trở về: “Làm sao?“. Thấy Vương gia nghiêm túc, rõ ràng muốn nói chính sự, Tống Ứng Diêu cũng thu hồi nụ cười, xoay người lại đối mặt với ngài ấy.

Phương Đàn từ trên ghế đứng lên chăm chú nhìnTống Ứng Diêu, từng chữ từng chữ nói rằng: “Ta còn có một việc muốn nói cùng nàng”

Tống Ứng Diêu nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì?“. Chuyện gì có thể quan trọng hơn chuyện về kinh?

“Ta muốn cùng nàng thành thật...” Phương Đàn gian nan: “Ta đã lừa nàng rất lâu”

“Cái gì? Vương Gia lừa gạt thiếp cái gì” Tống Ứng Diêu lắc lắc đầu không hiểu.

“Ta có một bí mật, nàng không biết” Phương Đàn cân nhắc từ ngữ, uyển chuyển từng lời: “Bí mật này là ta từ nhỏ đến lớn đền giữ riêng mình, người trên đời biết bí mật này chỉ có ba người, hiện tại nàng nữa là bốn”

“Vương Gia muốn nói bí mật này cho thiếp biết sao?” Tống Ứng Diêu hiếu kỳ nháy mắt hỏi, nàng chuẩn bị tư thế lắng nghe.

“Ừ” Phương Đàn nhắm mắt lại chuẩn bị đón lấy mưa to gió lớn. Nàng nhẹ nhàng từng chữ từng chữ nói rằng: “Bản vương kỳ thực là nữ tử“. Sau khi nói ra câu nói này trong lòng dường như cởi xuống gánh nặng, cũng có chút ung dung. Giờ chỉ còn chờ đợi xem Tống Ứng Diêu có tiếp nhận mình hay không mà thôi.

“Cái gì?” Tống Ứng Diêu cả người run lên, khiếp sợ nghĩ rằng mình nghe lầm.

Phương Đàn hít sâu một hơi, lập lại một lần nữa: “Ta nói, ta kỳ thực là nữ tử”

Tống Ứng Diêu lần đầu tiên cảm thấy Vương Gia cũng có lúc đùa cợt, lấy lời nói dối kém như thế để lừa nàng, nàng buồn cười lắc đầu: “Làm sao có khả năng? Vương Gia làm sao có khả năng là nữ tử“. Vương Gia không thể nào là một cô gái? Hai cô gái làm sao có khả năng kết hôn? Hơn nữa vừa nãy các nàng còn làm chuyện thân mật.

Phương Đàn thấy nàng không tin nắm tay của nàng đặt trên ngực mình, ý nghĩa như thế nào không cần nói cũng biết. Hôm nay đến đây, nàng cố ý không mặc nhuyễn giáp, chỉ dùng khăn dài quấn lấy ngực, nếu thật lòng chạm vào có thể phát hiện ra.

Tống Ứng Diêu ngón tay cứng đờ, nét mặt như trước bình tĩnh không lay động, Phương Đàn cho rằng nàng còn không hiểu, giữ lại tay của nàng muốn cưỡi đai lưng.

Tống Ứng Diêu làm sao không hiểu ý của Vương gia, nàng thoát khỏi tay Phương Đàn, chậm rãi nhìn thẳng Phương Đàn: “Vì thế Vương Gia lừa thần thiếp?” Niềm vui chợt tắt, nàng nói câu đầu tiên còn có thể gắng giữ tỉnh táo, đến câu thứ hai cả người liền tan vỡ, nước mắt rớt như mưa: “Vì thế Vương Gia vẫn lừa gạt thiếp sao?”

Phương Đàn một tay vịn vào ghế, khớp xương nắm chặt đến trắng, nhắm mắt lại thở dài một hơi gật đầu.

“Làm sao lại như vậy...” Tống Ứng Diêu lui về sau một bước, đôi môi biến sắc nói năng lộn xộn: “Tại sao lại như vậy...” Chuyện nãy giờ xãy ra không phải sự thật, đột nhiên chớp mắt một cái hết thảy tất cả đều biến mất.

Việc đã như thế này Phương Đàn chỉ có thể nhẹ nhàng bày tỏ: “Bất đắc dĩ, tạo hóa trêu người“. Dưới chân bước một bước đến gần Tống Ứng Diêu.

Đây là một giấc mộng phải không, Vương Gia làm sao có khả năng là nữ tử. Làm sao có khả năng lừa dối nàng.

Tống Ứng Diêu đầu đau như búa bổ, thống khổ lắc đầu: “Ta không tin“. Nàng đẩy Phương Đàn ra: “Ngươi không phải Vương Gia. Vương Gia nhất định sẽ không gạt ta”, nhưng nàng cũng hiểu người trước mặt mình chính là Vương gia, bởi vì nàng biết Vương Gia nếu là giả chắc chắn ngay từ lúc mở cửa nàng đã phát hiện.

Nàng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, cố ngăn nước mắt nhìn Phương Đàn: “Cái kia hai đêm đó thì sao?” Hỏi xong liền khẩn trương nhìn ngài ấy.

Nàng nhớ tới đêm động phòng đêm, các nàng phát sinh quan hệ, đã có phát sinh quan hệ, Vương Gia làm sao có khả năng là nữ tử.

Thế nhưng Phương Đàn rất nhanh liền đánh nát lời của nàng, lắc đầu: “Hai đêm đó không hề xảy ra chuyện gì”

Lý trí Tống Ứng Diêu trong nháy mắt sụp đổ, đau đến không muốn sống nữa, nghẹn ngào đến một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được: “Vì lẽ đó... Vì lẽ đó...”

“Vì lẽ đó... ta vẫn ở lừa nàng“. Phương Đàn tiếp nối lời của nàng, gương mặt trắng bệch vô lực mỉm cười: “Là bản vương có lỗi với nàng... Muốn đánh muốn giết, tùy nàng định đoạt” Nói xong cũng cam chịu nhắm mắt lại mặc cho Tống Ứng Diêu trách cứ.