Vương Gia Marxism

Chương 14: Sư Đệ nghĩa bạc vân thiên.



San kéo sư huynh ra một góc ngồi thì thầm.

“ Sư huynh tính toán răng?”

“ Chưa nghĩ ra…” Võ Trọng Ninh nói thật.

Khi nãy cái trâm phỉ thuý cùng đá quý của vợ cả đã tìm thấy rồi, binh sĩ vừa báo lại. Cho nên họ Võ là hết trách nhiệm. Cùng lắm bắt động gái này khép tội buôn lậu , hải tặc thu được mấy khẩu súng cùng ít vàng bạc. Nhưng làm như vậy sẽ đụng chạm thật với thế lực của Tri phủ

Thực ra lỡ đụng thì trụng thôi – Võ sư huynh không ngán. Vì cánh của lão Nhượng nói cho vuông là chưa đủ cứng để “bặc co” tay đôi.

Nhưng làm ăn có quy củ, Võ gia có địa bàn làm ăn riêng rồi. Nếu hôm nay hốt ổ của Nhượng, ngày mai nó gây phiền hà các bạn hàng của Võ gia thì cũng mệt. Đánh qua đánh lại là hai bên cùng thiệt thôi.

Vả lại cha đã dặn Ninh hắn đi Hà Tĩnh trông nom là chính, tập trung chuyên môn, việc kinh doanh thì để quản gia ra mặt là đủ. Thế là vị đại sư huynh này đó giờ chỉ nhận tiền phế từ cha cắt lại, mà không trực tiếp nhúng tay sự vụ.

Có thể là lão Bình tính xa, không để con cái dính vào việc làm ăn với dân xã hội, giữ cho Ninh ca một lý lịch sạch sẽ để còn thăng quan tiến chức.

Hay nói cách khác địa vị của Võ công tử lúc này đủ cao nhưng chưa đủ cứng để tham dự. Vì hắn vẫn có thể bị người khai thác lợi dụng, tạo thành điểm yếu của cha hắn.

Cho nên tư tưởng nhất quán của sư huynh là không trực tiếp làm ăn gì ở Hà Tĩnh, tránh để người bắt thóp. Lúc này hắn cũng bối rối… chưa nghĩ ra nên làm như thế nào tiếp theo.

“ Sư đệ, nói thật là ta nhìn mối này cũng thèm, nhưng lệnh cha khó cãi. Sư phụ chú cấm anh nhúng tay ở đất ni.”

Ninh ca cau có cúi đầu xoa trán, chiến giáp kim loại sột soạt ma sát leng keng.

“ Sư huynh, nếu chỉ rứa thì nỏ chi phải lo. Cái ni để cho sư đệ quản. Nhà ta vốn là người giang hồ quản chỗ ni thanh lâu dễ thôi. Công việc làm ăn coi như sư huynh đừng quản đừng ngó, nếu tin tưởng sư đệ này. Cứ đúng hạn thì sư đệ mang nửa tiền lãi đến phủ. Sư huynh cứ coi như đây là sư đệ hiếu kính ngài. Rứa nỏ phạm lời thầy mô”

San sư đệ thâm tình vỗ ngực ầm ầm cam kết với sư huynh.

Võ đại sư huynh mắt sáng rực như đèn pha ô tô. Thâm tình à… như thế này mới là thâm tình chứ.

Vốn trước nghe tin San “ôm” đám công tượng rỗi việc cho cha già bớt sầu, Võ sư huynh cảm thấy thằng tiểu sư đệ mà cha mới nhận rất là ngáo ngơ, không muốn nói thẳng là ngu.

Nhưng hôm nay tiếp xúc không lâu thì hắn lại nghĩ… sư đệ là ngây thơ, thiên chân vô tà, bản tính “lương thiện” lại “nghĩa bạc vân thiên”. Vừa hào phóng lại luôn nghĩ cho người khác….

Sư đệ tốt…

Thật là con hơn cha mà…

So sánh với Cán sư đệ thì… nói chung không cùng cấp bậc nên không so nữa.

“ Không được… vô công bất thụ lộc, một mình ta rút đi thì ngươi sẽ chịu thằng Nhượng đả kích. Sư huynh mặt mũi nào nhận lợi trong khi mi bị dày vò… không được không được…” Võ đại sư huynh vẫn rất nghĩa khí…

“ Ôi dào, sư huynh yên tâm, Đệ không rảnh đi kiếm chuyện với hấn? Sư huynh quên là đệ là thương nhân à. Thương nhân chỉ nói chuyện làm ăn, thương lượng cùng giá cả… vụ tên Nhượng cứ để cho đệ.” Cậu San trấn an đại sư huynh nghĩa khí ngút trời này.

“ Được không đó?” Võ đại công tử vẫn không yên tâm cho lắm, lo lắng tiểu sư đệ chịu thiệt.

“ Huynh yên một trăm cái tâm đi. Khó quá thì đệ rút. Lũ ni nghèo mạt, dăm khẩu súng với mấy trăm lượng, nỏ đáng kể mô. Có Trần gia cầm đầu thì bọn hấn mới có cửa làm lớn. Lúc đó thì… huynh hiểu hỉ??” San Thiếu vẫn cố dùng vẻ ngây thơ vô số tội thuyết phục đại sư huynh.

Võ Trọng Ninh nghĩ ngợi mội hồi thấy cũng đúng. Tiểu sư đệ tuy còn nhỏ “ngây thơ” khó có khả năng kinh doanh cái chi cả. Nhưng cha hấn thì tài kinh thương nức tiếng cái đất Hà Tĩnh này – lại còn là long đầu trong giới hắc đạo. Nếu Cán sư đệ ở đất Hà Tĩnh số hai thì ai dám nhận số một? Cho nên thằng San ni có làm ẩu mà ăn được Thiên Hương Lầu thì có khi lời to thật sự.

“ Thôi được rồi… Lần này huynh tạm tin sư đệ. Nhưng phải nói thằng Cán hay, để hấn lo Thiên Hương Lầu…Mi còn nhỏ, giang hồ hiểm ác. Mi hiểu?” Ninh ca quan tâm dặn dò.

“ Dạ, đại sư huynh yên tâm, sư đệ nhất định báo cho thằng.. á nhầm báo cho cha đệ … Giờ chia của hỉ?” San thiếu hì hì hà hà đánh trống lảng.

“ Chia cái chi mà chia, nếu đã quyết định ăn chỗ ni thì phải để vốn cho nó làm ăn chớ… “ Võ Trọng Ninh đấm nhẹ vào vai của sư đệ mà cười nói.

San thiếu cũng giật mình đánh giá lại Võ đại công tử, tham nhưng cũng có chừng mực. Biết nghĩ sâu xa chứ không quá thiển cận… Phải đánh giá lại con hàng này.

“ Có điều hoả khí Tây Dương là đại sư huynh rất tò mò, cho nên lấy một ít về xem xét” thân là võ tướng, dĩ nhiên Ninh sư huynh không bỏ qua việc tìm hiểu súng ống được rồi.

“ À vậy để tiểu đệ giới thiệu qua cho sư huynh, căn bản ta đọc sách của người Tây cho nên rành mấy thứ ni.”

Phải giới thiệu chứ, thứ quỷ này rất nhiều tật xấu. Cho anh giai này mang về chơi, hắn mất một cánh tay thì… Sư phụ xé xác San Khùng mất.

Vậy là hắn thao thao bất tuyệt bắt đầu giới thiệu mấy thanh súng tìm được. “Hai mẹ con” Kiều thị vốn là chủ nhân nơi này giờ đây lại như người thừa, ngồi bệt một bên, chân tay bị trói gô lại.

“ Ghê hỉ, như sư đệ nói thì cái ni bắn được sáu viên liên tục… sợ quá rồi… Có điều mần răng bắn được, châm lửa chộ mô hè?”

Võ Trọng Ninh nghe Cậu San giới thiệu về Colt revolving rifle 1851 . Có thể nói đây là hàng còn mới và rất đắt, tận 38 đô-la một khẩu. Tất nhiên là San thiếu không biết giá gốc, hỏi mẹ con Kiều thị thì giá nhập đã là 47 lượng bạc một khẩu.

Thời này 1 đô-la vàng bằng 1,603 gram vàng ròng; 1 đô-la bạc bằng 24,06 gram bạc ròng.

Trong khi một lượng bạc ( đơn vị buôn bán lớn ở Đông Á) thường là 36 gram.

Có thể thấy đám thương nhân Mĩ Quốc là ăn rất dày khi buôn bán vũ khí.

“ Đại sư huynh, thứ này cần hạt nổ để làm như vậy… cò gõ vào hạt nổ sẽ phát hoả, không cần dây thừng đốt như chúng ta..”

Cậu San chỉ đành mở lớp bổ túc kiến thức tại chỗ cho Võ đại công tử…

“ Thật… lợi hại hè… Nếu quân địch cầm vạn thanh kiểu này mà tấn công thì Đại Nam ta còn chi nựa?” Ninh ca sợ hãi cảm thán.

Biết sợ là tốt, Cậu San khinh bỉ trong lòng… biết sợ mới không đi coi phương Tây là man di. Cái gì tốt của bọn họ thì phải học.

Dĩ nhiên hắn cố tình cho đại sư huynh sợ hẳn luôn. Hắn không thèm giải thích chế tạo quả này thực sự khó.

Trong suốt thời gian Nội chiến, người Mỹ cũng chỉ sản xuất được khoảng 5000 khẩu để tham chiến mà thôi.].

“ Sư huynh, loại ni bắn không cẩn thận là mất tay đó …” San thiếu không thể không cảnh báo sự nguy hiểm của loại súng này. Nhất là các tay mơ sử dụng rất dễ dẫn đến phản ứng cháy nổ dây chuyền.

“ Tiếc hỉ. Như rứa cái ni không dùng được hè?” Võ sư huynh mân mê khẩu súng luyến tiếc không muốn buông.

“ Cũng không hẳn. Nếu cưa bớt nòng thì súng nhẹ hơn. Huynh dùng một tay bắn thì khỏi lo chi nựa”

Cậu San chỉ chỉ vào đoạn nòng súng mà nói.

Đây là súng trường hệ rifle (có rãnh xoắn) nòng dài 36 inch (88cm). Tầm bắn hiệu quả tầm 150-200m, tối đa 300m. Nếu muốn bắn một tay ít nhất phải cưa đi 2/3 nòng. Có điều tầm bắn hiệu quả chắc chỉ còn 30-50m. Tính ra cũng ngang ngửa súng hoả mai Đại Nam hiện tại.

Nhưng Võ Trọng Ninh rất vui, có súng này trang bị cho chục đứa thân binh thì an toàn số một.

Tính toán một lúc thì hai thằng quyết định chia lô súng này thành mấy phần. Lão sư phụ một phần. Ba quý tử nhà họ Võ một phần. Cán và San phần còn lại. Nói chung là hoa thơm mỗi người hưởng một ít, lộc bất tận hưởng, ai gặp kẻ đó có phần….

Vụ cưa nòng thì đường nhiên là tới tay San thiếu. Hắn vỗ ngực đảm bảo sẽ giao hàng tận tay từng người khi xong việc.

Công chuyện kết thúc. Sau khi dặn dò đi dặn dò lại San thiếu cẩn thận, Ninh ca dẫn binh tếch thẳng đặng đem quà về cho vợ.

Lúc này Thiên Hương Lầu chỉ còn lại quân của Trần Gia, và quân thuỷ trại Cửa Nhưỡng – xuất thân của bọn này cũng là thổ phỉ Trần gia khoác áo lính thôi.

Lúc này giới nghiêm không những giải trừ mà chặt càng thêm chặt.

Các tay hảo thủ của động này không bị trói gô lại thì cũng đều bị đánh gãy tay chân, đao sắc kề cổ.

Đám hung thần ác sát Trần gia là dân chuyên nghiệp rồi.

“ Tốt rồi, người đã đi hết. Cùng ngửa bài thôi nhỉ… Tú Linh Quận Chúa? Dương Tú Thanh là gì với ngươi?”

Cậu San lúc này mới lộ bản mặt tà ác, hai hốc mắt sâu hoắm trong bóng tối căn phòng, dưới ánh nến lập loè khó có thể nhìn thấy con ngươi. Nhưng ai cũng cảm thấy từ hai hố đen ấy những tia lạnh lẽo đang soi mói hai người đẹp đang bị trói nghiến trong góc nhà


Siêu Phẩm truyện Bóng Đá Việt Nam. Main lý trí, chịu khó. Hack không quá bá, cần rèn luyện mới có thể thành tài. Main hiện chuẩn bị sang Bundesliga. Cam đoan chất lượng nhảy hố. Mời bạn đón đọc