Vương Gia Marxism

Chương 15: Cung khai



“ Không hợp tác?”

San thiếu cười gằn, hắn nhìn đôi mẹ con giả dạng đang túng quẫn cắn chặt môi nằm chổng mông trong góc mà lượn một vòng.

“ Bài vị của song thân sao lại để ngã thế này?”

Cậu San tiến lại, nhẹ nhàng cầm chúng lên, lấy tay áo cẩn thận phủi phủi bụi bẩn… vô tình lỡ tay, xém chút đánh rơi xuống đất.

“ Đừng…” một tiếng hét vang lên….

Dương Tú Linh trợn tròn hai mắt kinh hãi miệng vẫn há lớn giữ nguyên như vậy…

“ Ha ha… xin lỗi… tay chân vụng về, Dương quận chúa không cần lo lắng quá…”

San thiếu đặt lại hai cái bài vị ngay ngắn vào chỗ cũ… Hắn khoanh tay ngửa cổ nheo nheo mắt đánh giá, sau đó còn chỉnh đi chỉnh lại mấy lần cho cân đối…

Ngắm nghía một hồi thì hắn mới quay về phía đôi hai ả kia mà nói.

“ Cha là Đông Vương Dương Tú Thanh. Mẹ là Vương Tuyên Kiều. Vậy... Tiêu Triều Quý gã bán than kia là cái gì nhỉ…? “

San thiếu cười khoái chí hỏi….

“ Phụ thân Dương Tú Thanh… chết rồi lập bài vị là đúng…”

San thiếu chắp tay sau lưng đi lại như ông cụ, gật gù mà nhận xét…

“ Có điều Vương Tuyên Kiều đã chết đâu mà các ngươi lập bài vị? Không sợ trù ẻo nàng ta chết thật à…?”

Cậu cả nhà họ Trần quay lưng về phía hai ả kia. Hắn vừa ngắm nghía hai cái bài vị vừa lầm bầm như tự hỏi, nhưng rõ ràng là cả hai đều có thể nghe rõ…

“ Tỷ tỷ…”

“ Mẫu thân ta còn sống sao? Ngươi từ đâu biết được, nàng giờ ra sao?”

Cùng là hai nữ nhân, phản ứng khác nhau.

Người lớn tuổi kinh nghiệm hơn cho nên lỡ lời một chút là kiềm chế được. Người trẻ tuổi nếu chưa trải đời, bị đột phá phòng tuyến là sẽ bắn liên thanh ngay.

“ Quái, không phải Vương Tuyên Kiều sống đến khi Thái Bình Thiên Quốc bị công phá sao? Hay lịch sử thay đổi… vớ vẩn nhỉ…?” Câu hỏi của Dương Tú Linh cũng khiến cho Cậu San nghi ngờ về nhận định của mình. Nhưng hắn không nói ra.

Khi này có một kẻ cũng xuyên không ở phương Bắc cho nên quỷ mới biết lịch sử thay đổi ra sao. Có khi Vương Tuyên Kiều chết thật cũng nên.

Không phải mắt thấy tai nghe thì giờ Cậu San cũng không dám tin vào mấy cái sự kiện lịch sử cũ nữa. Nhưng trót đâm lao thì theo lao thôi.

“Thông tin ta có nguồn riêng. Cô em biết vậy là đủ. Vương Tuyên Kiều vẫn sống khoẻ ở Nam Kinh. Thế nào… muốn cảm ơn….. á… á… Nhả ra… Cô là chó à….”

Cậu cả nhà họ Trần kêu gào thảm thiết. Thì ra khi nãy cậu trêu hoa ghẹo nguyệt. Tiện tay nâng cằm Tú Linh, nào ngờ hoa này là hoa Hồng có gai… bị cắn rồi… tội thân chưa.

Phù phù phù….

“ Ngươi là chó à….” Cậu cả nhà nào đó đang mắng chửi tơi bời, miệng không ngừng thổi phù phù vào bàn tay bị cắn.

“Ta là chó còn hơn loại đàn ông hà hiếp nữ tử thân cô thế cô” Dương Tú Linh vừa nhổ phì phì nước bọt trong miệng vừa mắng trả. Điệu bộ giống như nàng vừa cắn cái gì bẩn thỉu lắm vậy.

“ Nghe cho kỹ. Cậu còn nhỏ chưa tính là đàn ông. Thứ hai, mấy đứa mi không phải đàn bà yếu đuối mà là hải tặc, cầm đao giết người, cầm hỏa thương bắn người. Hiền lành cái gì mà khóc mới than?” Cậu cả nhà họ Trần cũng chanh chua đáp lại, nào giống như một gã 35 tuổi trưởng thành? Cậu ngày càng trẻ con rồi.

“ Ngươi…ngươi... ngươi chắc bằng tuổi ta... giỏi thả ta ra đánh thắng mới là hảo hán” Dương Tú Linh cứng họng tìm cách phản bác.

“ Cậu không rảnh, bọn mi là tù binh thì phải có cốt của tù binh” Cậu cả cãi lại.

Trong căn phòng tối chỉ lập lòe ánh nến , Vương Thiên Kiều trợn mắt nhìn “đôi trẻ” cãi cọ qua lại, không ai nhường ai.

Tình thế kéo dài không được nữa , cho nên ả phải lên tiếng : “ San thiếu, cuối cùng là ngài muốn mẹ con chúng ta làm gì? Nếu không thả ra cùng bàn chuyện sao?”

“ Cắt! Bớt diễn đi. Mẹ nó là Vương Tuyên Kiều. Mi tên Thiên Kiều.... Thiên Kiều... Tuyên Kiều... à há .. hẳn là chị em đi...” Cậu cả vỗ đùi cái đét như phát hiện ra tân địa lục vậy...

“ Giọng quan thoại.... Đúng là cùng một chỗ.. Cậu đoán không sai chứ... ha ha. Giờ này Hồng Tú Toàn với Tiêu Triều Quý hẳn là săn bọn mi kinh lắm nhỉ. Không biết cậu liên hệ bọn hấn thì sẽ đổi được bao nhiêu vàng bạc đây... ha ha....”

Cậu cả là mật vụ nằm vùng Trung Quốc. Cho nên ngoài Anh ngữ, Pháp ngữ thì các thứ ngôn ngữ phương Bắc là Cậu hiểu lắm, kỹ năng này chưa phai đâu nhé.

Lần này đến Thiên Kiều biến sắc, nàng sợ hãi khả năng liên tưởng, suy luận của gã thiếu niên Đại Nam này. Và viễn cảnh nàng cùng cháu gái bị đưa cho Hồng Tú Toàn và Tiêu Triều Quý thật đáng sợ. Nếu chuyện đó xảy ra thì hai dì cháu nàng sẽ sống không bằng chết.

“ Cậu San, chúng ta không thù không oán , cần gì tuyệt tình vậy? Cậu muốn vàng bạc chúng ta đưa cho là được.”

Kiều thị gương mặt đau khổ trả lời. Nàng dùng mị hoặc đủ rồi, Thằng chó này này không hề giao động. Kiều thị đến lúc này chắc chắn một điều. Trước kia gã thiếu niên này đến chỗ của nàng chơi bời, thể hiện dáng vẻ háo sắc chỉ là giả bộ mà thôi.

“ Bọn mi nghèo kiết xác , được mấy cái đồng bọ. Cậu thèm vô... phì.... Ai nói bọn mi không thù oán với cậu? Người của cậu là bị bọn mi giết còn nhớ năm ngày trước ...”

Cậu cả là bắt đầu bắn súng liên thanh về chuyện thằng Trẩu bị giết, cậu hoài nghi Thiên Hương Lâu động thủ .

“ Cậu San nhầm rồi. Chúng tôi không giết người của cậu. Chúng tôi chỉ buôn lậu cùng kinh doanh lầu xanh. Kẻ giết người của cậu không phải chúng tôi.” Thiên Kiều vội vàng phủ định.

“ Ai làm?”

Thiên Kiều cắn chặt răng không nói, vẻ mặt của ả đầy đấu tranh cùng lưỡng lực.

“ Không nói được đúng không, cậu biết mà.. Chính là tụi bây, cậu đưa tụi bây cho Hồng Tú Toàn thôi.” Cậu cả gằn giọng quát lên.

“ Không phải chúng ta... là Thiên Địa Hội làm” Dương Tú Linh lúc này dẩu mỏ chen vào cãi.

“ Không .. Tú Linh, đừng..” Thiên Kiều mở miệng quát lớn nhưng đã muộn mất rồi.

Một sự thông là vạn sự thông, chỉ sợ đối phương cắn chặt răng không nói, đã mở miệng tất có lúc lỡ lời, Mà cái thói đã lỡ lời thì cứ xoáy vào đó mà khai thác, kiểu gì chả lỡ lời tiếp.

Với đủ chiêu uy hiếp, dẫn hướng tâm lý thượng thừa cộng thêm một Dương Tú Linh lanh chanh thì cuối cùng Cậu Cả cũng khai thác đầy đủ hai dì cháu nhà này.

Trung thực mà nói câu chuyện thật sự của hai dì cháu nhà này còn thương tâm hơn cả khi có mặt Võ Trọng Ninh.

Hai năm trước (1856), Hồng Tú Toàn cho ám sát Dương Tú Thanh, chính là cha ruột của Dương Tú Linh. Sau đó Thiên Vương hạ lệnh đồ sát toàn bộ vây cánh họ tộc họ Dương. Sự việc này khiến khoảng 20 ngàn người thiệt mạng.

Vì sao Tây Vương Tiêu Triều Quý không đỡ cho Đông Vương Dương Tú Thanh. Mặc dù hai người cực thân thiết trước kia và có thời gian họ Tiêu còn là thuộc hạ tin cẩn của họ Dương?

Nguồn cơn bắt đầu từ Tiêu Nhạn Linh, vốn tưởng là con gái ruột của Tiêu Triều Quý lại là “sản phẩm” của vợ hắn - Vương Tuyên Kiều và Dương Tú Thanh.

Chuyện này Thiên Kiều không nói nhiều, chỉ qua loa lược bỏ không muốn nhắc lại tổn hại đến tình cảm của Linh.

Hai dì cháu được Vương Tuyên Kiều bố trí chạy khỏi Nam Kinh ra biển, đi theo còn có gần 500 thuộc hạ thân tín của Đông Vương.

Đám Thiên Kiều chạy đến Đài Loan vẫn bị tay chân của Hồng Tú Toàn – Tiêu Triều Quý cử người truy sát. Họ buộc phải chạy tuốt về phương Nam và dừng chân ở Nhai Châu ( Đảo Hải Nam).

Có điều lúc này dẫn đầu đám chạy loạn là Dương Hùng Thanh. Thằng này thèm thuồng sắc đẹp của Thiên Kiều cho nên bày mưu hãm hiếp, không những thế nó còn chia cho đồng bọn cùng chơi. Thiên Kiều như chết đi sống lại, từ một cô gái trong trắng bị cả đám súc vật dày vò đến gần năm trời.

Cũng may lúc đó Tú Linh còn nhỏ. Dù nàng rất đẹp nhưng vì bọn chó này vẫn nể mặt chủ cũ mà tha cho một kiếp.

Nhóm khốn này bắt đầu kiếp sống hải tặc hoành hành ở xung quanh Nhai Châu. Đại bản doanh của chúng ở một hòn đảo nhỏ phía Đông hòn đảo.

Thời gian này bọn Dương Hùng Thanh bắt rất nhiều phụ nữ cùng thiếu nữ nhà lành lên đảo chỉ để thoả mãn thú tính.

Thiên Kiều nghĩ rằng cuộc đời coi như xong, Tú Linh ngày một trổ mã. Nàng cũng từng tính đến hạ sách giết Tú Linh để tránh cho cô bé bị dày vò sau đó tự vẫn.

Nhưng ngày kia có một đám thuộc hạ khác của Đông Vương chạy thoát đến đây nhập bọn với Dương Hùng Thanh.

Dẫn đầu đám người mới này là Dương Nghi Thanh. Nghi Thanh là một tên trượng nghĩa anh hào. Cho nên hắn không dung nổi hành vi của bọn Dương Hùng Thanh.

Lợi dụng sơ hở, Nghi Thanh giải thoát cho Thiên Kiều, Tú Linh sau đó mang hai nàng chạy tiếp về phương nam.

Vốn dĩ hắn muốn định cư ở Miền Bắc của Đại Nam. Thế nhưng Dương Hùng Thanh liên hệ với Thiên Địa Hội truy bắt hai nàng.

Ở Miền Bắc và Miền Nam của Đại Nam thì thế lực Thiên Địa Hội lúc đó mạnh mẽ lắm.

Cho nên Dương Nghi Thanh chỉ có thể dẫn dì cháu nhà Tú Linh tiến vào miền Trung mà thôi.

Lại nói về nguồn gốc của bọn Dương Hùng Thanh và Dương Nghi Thanh. Bọn họ không phải họ hàng của Dương Tú Thanh .

Trong các vị đầu lĩnh, thì bọn Tiêu Triều Quý, Vi Xương Huy, Thạch Đạt Khai đều xuất thân gia tộc lớn, có hàng trăm thậm chí hơn ngàn con em tòng quân. Phùng Vân Sơn tuy là một thân một mình nhưng hội Thượng đế là do một tay ông gây dựng, chỉ có mình là thế đơn lực mỏng, một khi Tiêu Triều Quý có ý khác hoặc trở mặt thì hậu quả không thể lường được.

Lúc này, nhân mạch họ Tiêu kết giao từ thuở còn bán than phát huy tác dụng. Rất nhiều nam tử họ Dương được ông thu làm môn hạ, nhận làm huynh đệ hàng chữ “Thanh”, trở thành chi trưởng của Dương Tú Thanh.

Đại quốc tông Dương Nguyên Thanh, tam quốc tông Dương Vĩnh Thanh, thất quốc tông Dương Đức Thanh. Trong đó Dương Nguyên Thanh, Dương Đức Thanh đều là người ở châu Gia Ứng, Quảng Đông, vốn là hảo hán của Thiên Địa Hội.

Sau này đỉnh đỉnh đại danh Phụ Vương Dương Phụ Thanh cũng được xưng là bát quốc tông, vốn tên là Dương Kim Sinh, là người Quế Bình, Quảng Tây;

Ngoài ra còn phải kể tới Dương Nhuận Thanh, Dương Hằng Thanh, Dương Nghi Thanh, Dương Hùng Thanh, Dương Anh Thanh, Dương Hữu Thanh vv… Dương Tú Thanh không “hạ phóng” bọn họ vào các đơn vị mà giữ lại bên mình làm bảo vệ.

Bọn Dương Nghi Thanh, Dương Hùng Thanh nguồn gốc chính là như vậy mà thành.


Siêu Phẩm truyện Bóng Đá Việt Nam. Main lý trí, chịu khó. Hack không quá bá, cần rèn luyện mới có thể thành tài. Main hiện chuẩn bị sang Bundesliga. Cam đoan chất lượng nhảy hố. Mời bạn đón đọc