Thật ra cậu Cả biết việc đúc súng pháo trong thời gian gấp rút là không có ý nghĩa. Chẳng một ai có thể trong vài tháng với công nghệ cơ bản ở vừa thiếu vừa yếu có thể chế được súng pháo hiện đại cả.
Việc phát triển công nghệ luyện kim chỉ là hi vọng đặt nền móng ban đầu thôi. Phương án chính xác của cậu đó là đi mua rác công nghệ.
Nói đúng hơn là công nghệ châu Âu “cũ người mới ta”, thuê công nhân hay kỹ sư nghèo - tương đối cứng nghề ở phương Tây về làm cho cậu.
Đặt mục tiêu cao quá thì với không được. Những “hàng tuyển chất lượng” đời nào chịu bỏ xứ mà sang Đại Nam kiếm cơm chứ.
Có sao đâu nhỉ, Nhật Bản , Trung Quốc ở thời cậu cũng nhặt nhạnh chán chê công nghệ rác sau đó mới vươn mình bật dậy. Cho nên đừng khinh “hàng dạt”. Không có các công nghệ bắc cầu ấy thì cậu đừng hòng mà nâng cấp công nghệ của Hà Tĩnh hay Đại Nam.
Nhà thì bao việc đến tay. Kiến thức trong đầu cậu hiện đang ở dạng “hàng trưng bày”. Nghĩa là dù biết rộng hiểu sâu, nắm được cả hướng phát triển của công nghệ, nhưng đố cậu chế nổi món gì vượt thời đại này đấy.
Cuối thế kỷ 19, công nghệ toàn thế giới đã ở tầm mà mấy thằng xuyên không chuyên như San thiếu chẳng có ưu thế gì cả.
Chưa nói người bình thường “có dịp” về thời này không bị “ăn hành ngập mồm” là đã phúc 7 đời rồi. Ở đó mà ảo tưởng “rất gì và này nọ”.
San thiếu sống được vì hắn dễ thích nghi với mọi hoàn cảnh, kết hợp với khả năng quan sát phân tích của “cựu” đặc vụ thì rất khó chết. Nhưng một phần hắn cũng được “Cô thương” mà “thảy” vào Trần gia lắm tiền nhiều của, có “gốc” để phát huy năng lực bản thân.
Thêm nữa là San thiếu không dại “khoe chữ dạy đời” các đại lão “đầu có sỏi” thời này. Hắn chưng ra bộ dạng thiếu niên “khờ khờ tưng tửng” trước mặt họ, còn hành động sau lưng mới lòi ra bản chất gian xảo, mưu mô của hắn.
“ Thiên Kiều đi thôi... James tới Hoàng Sa rồi…”
Cậu San chưa bước tới Chính Viện đã hét ầm ĩ. Hắn mỗi lần về nhà là sẽ ồn ào từ ngoài cổng chính vào đến bên trong.
“ Dì….” Dương Tú Linh lúc này run rẩy sợ hãi túm lấy tay Kiều thị.
Thiên Kiều lúc này gương mặt ảo não vỗ vỗ tay cháu gái.
“ Không có gì. A di là tàn hoa bại liễu chỉ có thể làm công việc bẩn thỉu cho bọn đàn ông mà giúp ngươi sống tạm. Đàn ông nào cũng vậy thôi chỉ khi nào hắn coi ngươi là báu vật thì mới không cho kẻ khác chạm vào. Linh Nhi vẫn có cơ hội ấy, còn A di lúc này trong mắt bọn hắn chỉ là công cụ thôi. Không sao hết, hi vọng a di làm việc tốt cho Trần gia thì hắn sẽ có chút nể mặt mà đối xử tốt với con.” Thiên Kiều tâm sự thật nhiều, nàng chấp nhận số phận rồi, có sống cùng ở đây thì nàng mới nhận ra được sức mạnh Trần gia xứ này khủng bố cỡ nào.
Nàng và cháu gái vốn dĩ không có khả năng thoát khỏi bàn tay của gã thiếu niên nhìn như vô hại nhưng bụng dạ thâm sâu có tên San này.
“ Dì ơi… hic… Dì có nghĩ quá không , con thấy San thiếu… thấy hắn cũng đâu tệ, ít nhất hắn để các cô nương ở Thiên Hương Lầu lựa chọn , không ép bọn họ … tiếp khách” Dương Tú Linh níu kéo chút hi vọng.
Thật sự đêm đó sau khi nghe hoàn cảnh của đám người này thì Diêu thiếu tính giải tán luôn cả Thiên Hương Lầu rồi.
Đây đúng là “quỷ nghèo”. Găm được ít của cải phòng thân, thì tốn khẳm để mua Thiên Hương Lầu cùng “đấm mõm” Nhượng tri phủ - còn phải cõng thêm gần 200 miệng ăn nữa chứ. Đám Dương Nghi Thanh thì không dám “làm ăn” ở vùng biển Đại Nam vì sợ lộ tung tích và hải tặc Đại Nam cũng rất mạnh. Tranh cơm với lũ này khả năng bị bóp chết thẳng cẳng. “ Lính chiến” của Dương Nghi Thanh chỉ tầm 80 người thôi, còn lại là đám kỹ nữ hay dân nữ có nhan sắc cứu ra từ chỗ Dương Hùng Thanh.
Cho nên sau khi bàn bạc kỹ thì đám Dương Nghi Thanh quyết định dùng thanh lâu mưu sinh qua một đoạn thời gian đã. Vậy là 37 kỹ nữ chuyên nghiệp nhận nhiệm vụ cao cả lên bờ hành nghề nuôi cả nhóm, đây hoàn toàn là tự nguyện. Đi theo còn có 20 “phản đồ” Thái Bình Thiên Quốc làm bảo kê. Có điều đám này hiện gãy chân què tay cả đang trong giai đoạn bình phục.
Thấy cảnh đó San thiếu rất muốn giải tán Thiên Hương Lầu. Mấy kẻ “chiến được” thì hắn bao nuôi, dự tính lập một chi hải quân đóng ở Hoàng Sa. Còn về các nữ tử đáng thương kia thì Cậu San cấp đất cấp ruộng cho hoàn lương, đợi một thời gian mọi chuyện lắng xuống, quan sát biểu hiện cải tạo thì Cậu sẽ tác hợp cho lập gia đình.
Vấn đề lại nảy sinh, 37 kỹ nữ này đều là dân chuyên nghiệp chốn yên hoa, từ nhỏ đã bị bán vào lầu xanh đào tạo các “ngón” phục vụ khách. Đối với họ đây là nghề, nhiều người không còn tin vào đàn ông , không tin vào cuộc sống bình thường, lại chẳng biết làm gì ngoài việc ngửa miệng dọc kiếm tiền nuôi thân.
Cho nên rất nhiều người trong số họ cảm ơn San thiếu cấp ruộng cấp nhà, nhưng họ chọn ở lại Thiên Hương Lầu sống hết quãng đời.
San thiếu há mồm trợn mắt. Vậy là Thiên Hương Lầu vẫn mở cửa. Cậu để cho bọn họ tự sanh tự diệt, tiền cậu không thu một đồng, nhưng vẫn cung cấp bảo kê cho nơi này. Nhà cậu không thiếu ba đồng bạc lẻ đấy!
Chuyện cứ thế mà qua.
Hành động của cậu khiến cả Thiên Kiều và Tú Linh cảm kích không thôi, thời gian về ở Trần gia cũng ngoan hẳn, không quậy phá gì.
Nhưng khi San thiếu đề cập muốn gặp mặt James Smith Bush bàn chuyện làm ăn và muốn Thiên Kiều đi theo “tiếp” gã người Mĩ, thì đã khiến Thiên Kiều sầu thảm.
Vốn nghĩ rơi được vào nhà tử tế, ít nhất không bị coi như đồ chơi, nhưng cuối cùng vận mệnh đó vẫn không tránh nổi.
Thiên Kiều biết mình quá khứ bị vạn người cưỡi qua, mặc dù không phải nàng nguyện ý. Nhưng cho dù vậy tương lai của nàng sẽ không sáng sủa gì. Sẽ không có người đàn ông nào trân trọng nàng cả.
Nay Cậu San nói nàng đi “tiếp khách” thì nàng hiểu ngay ý cậu là gì, ngoài cái mồm dọc của nàng có giá trị “tiếp khách” thì còn cái chi đâu? Nhưng nàng chấp nhận, nàng nhịn xuống. Đây là số phận của nàng, tàn hoa bại liễu nên có ý thức của tàn hoa bại liễu. Nàng chấp nhận là đồ chơi, chỉ mong sao cậu đối xử tốt với Tiểu Linh. Cháu gái nàng vẫn một thân trong trắng đấy.
Vì cháu gái chấp nhận sa đoạ, không tìm đến cái chết, sống nhục qua ngày.
Hai dì cháu trong phòng thảm thương ôm lấy nhau khóc lóc nước mắt ngắn dài.
“Hai đứa mi làm chi mà cậu kêu rát cổ không thưa? Mần răng khóc? Ai ăn hiếp mi?”.
Cậu cả họ Trần từ lúc nào xuất hiện ngoài cửa. Hai dì cháu cũng không ở khuê phòng tư ẩn mà ngồi ở nhà ngoài ôm nhau khóc. Cho nên cậu bước vô là nhìn thấy hết.
“ Cậu ơi… tha cho Dì Kiều, Cậu muốn Linh nhi làm gì cũng được. Nha hoàn thông phòng, đổ phân dọn tiểu, làm trâu làm ngựa … Linh nhi làm hết.. xin cậu đừng bắt A Di tiếp khách… A Di khổ lắm rồi” Dương Tú Linh bất chợt nhào đến ôm lấy chân cậu gào khóc.
Giật cả mình…
Cậu là hơi ớn món “cẩu xực” của con này nên luôn đề phòng.
“ Mi điên chi rứa? Ngại nắng nôi không muốn đi thì nói cậu một câu là được. Mần răng mà khóc lóc tùm lum. Người ngoài nhìn vô lại nói xấu cậu bắt nạt hai đứa mi… đúng là khùng. Đàn bà rắc rối… đi ra ngoài là sợ nắng sợ đen da…”
Cậu bực dọc giẫy con Linh ra ngoài..
“ Cậu không muốn nha đầu thông phòng như mi, nửa đêm mi giở bài cẩu xực cắn cậu thì chết dở. Nhà cậu đang xây hố xí đời mới không cần mi đổ bô. Trâu ngựa nhà cậu đầy ra… mi mấy lạng thịt.. kéo được lưỡi cày không mà đi so với bọn nó….”
Cậu cũng không hiểu nổi bản thân, mỗi lần gặp con Linh là rất độc mồm độc miệng…
“ San thiếu ngươi…..ưm ưm” Dương Tú Linh bị so sánh không bằng con trâu thì tiểu thư tính nổi lên chỉ thẳng mặt Cậu Cả chuẩn bị đấu khẩu…
Nhưng nàng bị A Di bịt miệng kéo lại.
San thiếu nhìn Tú Linh khinh bỉ , đoạn rồi quay qua Kiều thị.
“ Rứa mi nhất quyết không đi hè. Vậy cậu đi, ở nhà cấm có phá phách đấy , rảnh thì dạy em cậu mấy thứ như chữ vỡ lòng… cầm kỳ gì đó …”
Nói đoạn San Thiếu quay lưng mà đi ra… bực cả mình, vòng về nhà đón Kiều thị, khiến đường xa mất mười mất dặm.
Cậu hùng hổ đi ra trong ánh mắt ngơ ngác của hai dì cháu.
Ơ không phải “tiếp khách” à? Sao bỏ qua dễ như vậy?
Có hiểu lầm ... là người kinh nghiệm cho nên Thiên Kiều rất nhanh nhận ra vấn đề.
“ Cậu San ơi...” Thiên Kiều gọi với theo...
“ Mần răng, cái chi nữa...cậu bận, có chuyện chi bọn bây nói một lượt có được hay không hử?’
Cậu cả bực mình quát lên, đã bận rồi cứ lằng nhà lằng nhằng, khóc cả lóc đau hết đầu, dăm ba cái chuyện nắng nôi, đen da cũng khóc loạn lên, đúng là đàn bà con gái phức tạp. Không thấy cậu mấy tháng trước trắng như cục bột , giờ cậu đen như hòn than đá à, vừa đen lai vừa bóng. Cậu mà cởi trần là thành mèo nhị thể... trắng – đen.
“ Dạ con nói nhanh, cậu muốn con < tiếp khách> là tiếp khách mần răng?” Thị Kiều bập bẹ giọng miền Trung học lỏm được.
“ Tiếp khách là tiếp khách chứ mần chi nữa. Cậu với mi đi gặp thằng nớ nói chuyện. Mi biết hấn sẵn thì dễ móc nối hơn. Mà mi sợ nắng đen da không đi thì coi nhà cho cậu. Tự cậu sẽ có cách. “
“ Con lại không sợ đen da... hì hì... con đi với cậu” Kiều Thị biết mình hiểu nhầm cho nên cười tươi lấy lòng cậu.
“ Mi điên rồi, lúc đi lúc không đi. Mi khùng vừa thôi, cậu rất rất là bận. Cha cậu sắp đi đánh nhau với bọn Tây rồi, cậu phải đi bảo vệ hấn. Lần này đi gặp thằng James để mua súng phương Tây rất quan trọng, cậu không lỡ được. Thôi mi ở nhà đi... vướng chân bỏ mệ”
San thiếu ghét bỏ chửi mắng.
Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?
Việc phát triển công nghệ luyện kim chỉ là hi vọng đặt nền móng ban đầu thôi. Phương án chính xác của cậu đó là đi mua rác công nghệ.
Nói đúng hơn là công nghệ châu Âu “cũ người mới ta”, thuê công nhân hay kỹ sư nghèo - tương đối cứng nghề ở phương Tây về làm cho cậu.
Đặt mục tiêu cao quá thì với không được. Những “hàng tuyển chất lượng” đời nào chịu bỏ xứ mà sang Đại Nam kiếm cơm chứ.
Có sao đâu nhỉ, Nhật Bản , Trung Quốc ở thời cậu cũng nhặt nhạnh chán chê công nghệ rác sau đó mới vươn mình bật dậy. Cho nên đừng khinh “hàng dạt”. Không có các công nghệ bắc cầu ấy thì cậu đừng hòng mà nâng cấp công nghệ của Hà Tĩnh hay Đại Nam.
Nhà thì bao việc đến tay. Kiến thức trong đầu cậu hiện đang ở dạng “hàng trưng bày”. Nghĩa là dù biết rộng hiểu sâu, nắm được cả hướng phát triển của công nghệ, nhưng đố cậu chế nổi món gì vượt thời đại này đấy.
Cuối thế kỷ 19, công nghệ toàn thế giới đã ở tầm mà mấy thằng xuyên không chuyên như San thiếu chẳng có ưu thế gì cả.
Chưa nói người bình thường “có dịp” về thời này không bị “ăn hành ngập mồm” là đã phúc 7 đời rồi. Ở đó mà ảo tưởng “rất gì và này nọ”.
San thiếu sống được vì hắn dễ thích nghi với mọi hoàn cảnh, kết hợp với khả năng quan sát phân tích của “cựu” đặc vụ thì rất khó chết. Nhưng một phần hắn cũng được “Cô thương” mà “thảy” vào Trần gia lắm tiền nhiều của, có “gốc” để phát huy năng lực bản thân.
Thêm nữa là San thiếu không dại “khoe chữ dạy đời” các đại lão “đầu có sỏi” thời này. Hắn chưng ra bộ dạng thiếu niên “khờ khờ tưng tửng” trước mặt họ, còn hành động sau lưng mới lòi ra bản chất gian xảo, mưu mô của hắn.
“ Thiên Kiều đi thôi... James tới Hoàng Sa rồi…”
Cậu San chưa bước tới Chính Viện đã hét ầm ĩ. Hắn mỗi lần về nhà là sẽ ồn ào từ ngoài cổng chính vào đến bên trong.
“ Dì….” Dương Tú Linh lúc này run rẩy sợ hãi túm lấy tay Kiều thị.
Thiên Kiều lúc này gương mặt ảo não vỗ vỗ tay cháu gái.
“ Không có gì. A di là tàn hoa bại liễu chỉ có thể làm công việc bẩn thỉu cho bọn đàn ông mà giúp ngươi sống tạm. Đàn ông nào cũng vậy thôi chỉ khi nào hắn coi ngươi là báu vật thì mới không cho kẻ khác chạm vào. Linh Nhi vẫn có cơ hội ấy, còn A di lúc này trong mắt bọn hắn chỉ là công cụ thôi. Không sao hết, hi vọng a di làm việc tốt cho Trần gia thì hắn sẽ có chút nể mặt mà đối xử tốt với con.” Thiên Kiều tâm sự thật nhiều, nàng chấp nhận số phận rồi, có sống cùng ở đây thì nàng mới nhận ra được sức mạnh Trần gia xứ này khủng bố cỡ nào.
Nàng và cháu gái vốn dĩ không có khả năng thoát khỏi bàn tay của gã thiếu niên nhìn như vô hại nhưng bụng dạ thâm sâu có tên San này.
“ Dì ơi… hic… Dì có nghĩ quá không , con thấy San thiếu… thấy hắn cũng đâu tệ, ít nhất hắn để các cô nương ở Thiên Hương Lầu lựa chọn , không ép bọn họ … tiếp khách” Dương Tú Linh níu kéo chút hi vọng.
Thật sự đêm đó sau khi nghe hoàn cảnh của đám người này thì Diêu thiếu tính giải tán luôn cả Thiên Hương Lầu rồi.
Đây đúng là “quỷ nghèo”. Găm được ít của cải phòng thân, thì tốn khẳm để mua Thiên Hương Lầu cùng “đấm mõm” Nhượng tri phủ - còn phải cõng thêm gần 200 miệng ăn nữa chứ. Đám Dương Nghi Thanh thì không dám “làm ăn” ở vùng biển Đại Nam vì sợ lộ tung tích và hải tặc Đại Nam cũng rất mạnh. Tranh cơm với lũ này khả năng bị bóp chết thẳng cẳng. “ Lính chiến” của Dương Nghi Thanh chỉ tầm 80 người thôi, còn lại là đám kỹ nữ hay dân nữ có nhan sắc cứu ra từ chỗ Dương Hùng Thanh.
Cho nên sau khi bàn bạc kỹ thì đám Dương Nghi Thanh quyết định dùng thanh lâu mưu sinh qua một đoạn thời gian đã. Vậy là 37 kỹ nữ chuyên nghiệp nhận nhiệm vụ cao cả lên bờ hành nghề nuôi cả nhóm, đây hoàn toàn là tự nguyện. Đi theo còn có 20 “phản đồ” Thái Bình Thiên Quốc làm bảo kê. Có điều đám này hiện gãy chân què tay cả đang trong giai đoạn bình phục.
Thấy cảnh đó San thiếu rất muốn giải tán Thiên Hương Lầu. Mấy kẻ “chiến được” thì hắn bao nuôi, dự tính lập một chi hải quân đóng ở Hoàng Sa. Còn về các nữ tử đáng thương kia thì Cậu San cấp đất cấp ruộng cho hoàn lương, đợi một thời gian mọi chuyện lắng xuống, quan sát biểu hiện cải tạo thì Cậu sẽ tác hợp cho lập gia đình.
Vấn đề lại nảy sinh, 37 kỹ nữ này đều là dân chuyên nghiệp chốn yên hoa, từ nhỏ đã bị bán vào lầu xanh đào tạo các “ngón” phục vụ khách. Đối với họ đây là nghề, nhiều người không còn tin vào đàn ông , không tin vào cuộc sống bình thường, lại chẳng biết làm gì ngoài việc ngửa miệng dọc kiếm tiền nuôi thân.
Cho nên rất nhiều người trong số họ cảm ơn San thiếu cấp ruộng cấp nhà, nhưng họ chọn ở lại Thiên Hương Lầu sống hết quãng đời.
San thiếu há mồm trợn mắt. Vậy là Thiên Hương Lầu vẫn mở cửa. Cậu để cho bọn họ tự sanh tự diệt, tiền cậu không thu một đồng, nhưng vẫn cung cấp bảo kê cho nơi này. Nhà cậu không thiếu ba đồng bạc lẻ đấy!
Chuyện cứ thế mà qua.
Hành động của cậu khiến cả Thiên Kiều và Tú Linh cảm kích không thôi, thời gian về ở Trần gia cũng ngoan hẳn, không quậy phá gì.
Nhưng khi San thiếu đề cập muốn gặp mặt James Smith Bush bàn chuyện làm ăn và muốn Thiên Kiều đi theo “tiếp” gã người Mĩ, thì đã khiến Thiên Kiều sầu thảm.
Vốn nghĩ rơi được vào nhà tử tế, ít nhất không bị coi như đồ chơi, nhưng cuối cùng vận mệnh đó vẫn không tránh nổi.
Thiên Kiều biết mình quá khứ bị vạn người cưỡi qua, mặc dù không phải nàng nguyện ý. Nhưng cho dù vậy tương lai của nàng sẽ không sáng sủa gì. Sẽ không có người đàn ông nào trân trọng nàng cả.
Nay Cậu San nói nàng đi “tiếp khách” thì nàng hiểu ngay ý cậu là gì, ngoài cái mồm dọc của nàng có giá trị “tiếp khách” thì còn cái chi đâu? Nhưng nàng chấp nhận, nàng nhịn xuống. Đây là số phận của nàng, tàn hoa bại liễu nên có ý thức của tàn hoa bại liễu. Nàng chấp nhận là đồ chơi, chỉ mong sao cậu đối xử tốt với Tiểu Linh. Cháu gái nàng vẫn một thân trong trắng đấy.
Vì cháu gái chấp nhận sa đoạ, không tìm đến cái chết, sống nhục qua ngày.
Hai dì cháu trong phòng thảm thương ôm lấy nhau khóc lóc nước mắt ngắn dài.
“Hai đứa mi làm chi mà cậu kêu rát cổ không thưa? Mần răng khóc? Ai ăn hiếp mi?”.
Cậu cả họ Trần từ lúc nào xuất hiện ngoài cửa. Hai dì cháu cũng không ở khuê phòng tư ẩn mà ngồi ở nhà ngoài ôm nhau khóc. Cho nên cậu bước vô là nhìn thấy hết.
“ Cậu ơi… tha cho Dì Kiều, Cậu muốn Linh nhi làm gì cũng được. Nha hoàn thông phòng, đổ phân dọn tiểu, làm trâu làm ngựa … Linh nhi làm hết.. xin cậu đừng bắt A Di tiếp khách… A Di khổ lắm rồi” Dương Tú Linh bất chợt nhào đến ôm lấy chân cậu gào khóc.
Giật cả mình…
Cậu là hơi ớn món “cẩu xực” của con này nên luôn đề phòng.
“ Mi điên chi rứa? Ngại nắng nôi không muốn đi thì nói cậu một câu là được. Mần răng mà khóc lóc tùm lum. Người ngoài nhìn vô lại nói xấu cậu bắt nạt hai đứa mi… đúng là khùng. Đàn bà rắc rối… đi ra ngoài là sợ nắng sợ đen da…”
Cậu bực dọc giẫy con Linh ra ngoài..
“ Cậu không muốn nha đầu thông phòng như mi, nửa đêm mi giở bài cẩu xực cắn cậu thì chết dở. Nhà cậu đang xây hố xí đời mới không cần mi đổ bô. Trâu ngựa nhà cậu đầy ra… mi mấy lạng thịt.. kéo được lưỡi cày không mà đi so với bọn nó….”
Cậu cũng không hiểu nổi bản thân, mỗi lần gặp con Linh là rất độc mồm độc miệng…
“ San thiếu ngươi…..ưm ưm” Dương Tú Linh bị so sánh không bằng con trâu thì tiểu thư tính nổi lên chỉ thẳng mặt Cậu Cả chuẩn bị đấu khẩu…
Nhưng nàng bị A Di bịt miệng kéo lại.
San thiếu nhìn Tú Linh khinh bỉ , đoạn rồi quay qua Kiều thị.
“ Rứa mi nhất quyết không đi hè. Vậy cậu đi, ở nhà cấm có phá phách đấy , rảnh thì dạy em cậu mấy thứ như chữ vỡ lòng… cầm kỳ gì đó …”
Nói đoạn San Thiếu quay lưng mà đi ra… bực cả mình, vòng về nhà đón Kiều thị, khiến đường xa mất mười mất dặm.
Cậu hùng hổ đi ra trong ánh mắt ngơ ngác của hai dì cháu.
Ơ không phải “tiếp khách” à? Sao bỏ qua dễ như vậy?
Có hiểu lầm ... là người kinh nghiệm cho nên Thiên Kiều rất nhanh nhận ra vấn đề.
“ Cậu San ơi...” Thiên Kiều gọi với theo...
“ Mần răng, cái chi nữa...cậu bận, có chuyện chi bọn bây nói một lượt có được hay không hử?’
Cậu cả bực mình quát lên, đã bận rồi cứ lằng nhà lằng nhằng, khóc cả lóc đau hết đầu, dăm ba cái chuyện nắng nôi, đen da cũng khóc loạn lên, đúng là đàn bà con gái phức tạp. Không thấy cậu mấy tháng trước trắng như cục bột , giờ cậu đen như hòn than đá à, vừa đen lai vừa bóng. Cậu mà cởi trần là thành mèo nhị thể... trắng – đen.
“ Dạ con nói nhanh, cậu muốn con < tiếp khách> là tiếp khách mần răng?” Thị Kiều bập bẹ giọng miền Trung học lỏm được.
“ Tiếp khách là tiếp khách chứ mần chi nữa. Cậu với mi đi gặp thằng nớ nói chuyện. Mi biết hấn sẵn thì dễ móc nối hơn. Mà mi sợ nắng đen da không đi thì coi nhà cho cậu. Tự cậu sẽ có cách. “
“ Con lại không sợ đen da... hì hì... con đi với cậu” Kiều Thị biết mình hiểu nhầm cho nên cười tươi lấy lòng cậu.
“ Mi điên rồi, lúc đi lúc không đi. Mi khùng vừa thôi, cậu rất rất là bận. Cha cậu sắp đi đánh nhau với bọn Tây rồi, cậu phải đi bảo vệ hấn. Lần này đi gặp thằng James để mua súng phương Tây rất quan trọng, cậu không lỡ được. Thôi mi ở nhà đi... vướng chân bỏ mệ”
San thiếu ghét bỏ chửi mắng.
Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?