Vương Gia Marxism

Chương 37: Càng nói, càng hiểu lầm



Nhà này khùng thật sự, cần phải nhắc lại một lần nữa dù đã rất nhiều lần nói đi nói lại.

Định Hải là thuyền buôn, không phải du thuyền. Chỗ cho thuyền viên nghỉ ngơi khá giới hạn, đào đâu ra chỗ nằm thoải mái. Cả thuyền chắc chỉ có ba bốn buồng gọi là sạch sẽ. Một buồng trước kia của James, giờ bị San thiếu chiếm. Các buồng còn lại dành cho thuyền phó, thợ cả…

Vậy mà đám người họ Hồ với họ Trần nằng nặc đòi ở lại chơi một đêm. Giời thì lạnh sun hết cả một số thứ chứ, thò ra ngoài boong thuyền là gió thổi cho tê người, không hiểu chơi cái gì ở chỗ này.

Một nhà có “gene” gàn dở, thông hôn với một nhà khác nhiều lần nên chắc cũng nhiễm cả đôi. San chắc chắn điều này, hắn có học qua mấy trang về di truyền học... không thể nhầm được.

Thế là mấy căn phòng ít ỏi được ưu tiên cho phụ nữ hai nhà. Đàn ông thì đành chui hết xuống khoang phổ thông của thủy thủ, mặc dù toàn là đại gia lắm tiền “hét ra lửa”. Vậy mà vẫn cười hề hề được. Nghĩ cũng tài.

Thực ra San thiếu không biết, cảnh đi biển đường xa trên thuyền Đại Nam còn chật chội ngột ngạt gấp mười lần thế này. Mấy trung niên ham vui ai cũng từng lăn lộn từ nghèo khó làm nên cơ đồ. Như mấy anh em họ Hồ cũng có thời phải đi biển dài ngày. Cán ca thì sục sạo đường rừng đi Cao Miên đâu có ít. Đều là dân chịu khó chịu khổ được. Tính ra thì ngủ trên cái thuyền xịn xò cỡ này còn thoải mái chán vạn.

“ Cộc.. cộc..”

San thiếu gõ cửa chính cái phòng của mình, giờ đang bị Thiên Kiều, Tú Linh, Hoa Thị và con bé Nũn chiếm rồi.

“ Ai ngoài nớ?” Giọng Thị Hoa từ bên trong vọng ra.

“ Là Cậu, Tú Linh có bên trong không? Cậu muốn nói chuyện riêng một chút”

San thiếu cũng không có ngại ngùng gì mà réo thẳng tên đối tượng.

“ Tới kìa, tới kìa… xem Cậu San sốt ruột phát điên rồi. A Di nói mà con không tin… “

Thiên Kiều thì khều Tú Linh đang nằm sát cạnh mà trêu ghẹo… Bình thường nàng này khá hiếu thắng, lúc nào cũng sẵn sàng đấu khẩu trả treo với San thiếu. Nhưng lúc này lại làm bộ e thẹn, quay mặt vào vách nhất quyết không dậy.

“ Nhanh đi, cậu chờ lâu lại sốt ruột phá cửa giờ…” Thiên Kiều lại thì thầm…

[Ngủ rồi à…] Chờ một lát không thấy tiếng trả lời thì San cũng chực đi…

Đúng lúc này cửa phòng lạch cạch mở nhẹ…

“ Suỵt… em Nũn vừa chợp mắt… Đừng để em thức” Tú Linh lò dò đi ra, cố tỏ vẻ bình tĩnh. Nàng khoác áo choàng gấm lông chồn cho đỡ lạnh, tiện tay khép cửa phòng. Chắc đồ này mang theo khi hai dì cháu chạy nạn.

“ Ừ… Áo đẹp đấy… mua bên Đại Thanh à?” San thiếu dùng tiếng Hoa nói chuyện cùng Tú Linh.

“ Là đồ của Thái Bình Thiên Quốc chứ.” Nàng xù lông nhím cải chính.

Cũng dễ hiểu, cho dù có nội đấu ì xèo bung bét cỡ nào, nhưng ra ngoài thì phải thể hiện cốt khí của người Thiên Quốc.

“ Xin lỗi , tôi lỡ lời… tản bộ một chút nhé?” San tự nhiên đổi cách xưng hô. Bình thường hắn cứ “cậu” hoặc ”bản thiếu”, nghe rất “huyếnh”. (khệnh khạng, hống hách…)

“ Ừm…” Tú Linh gật nhẹ, cố giấu đi vẻ xấu hổ.

“ Gruuuuu thời tiết quỷ này… cô thấy mấy người này có khùng không? Lạnh chết được mà đêm hôm mò ra biển.” San thiếu gợi chuyện…

“ Không thấy… Hồ gia cùng Trần gia thật khăng khít, không có tính kế nhau… cực kỳ chân thành… tôi rất ngưỡng mộ.” Dương Tú Linh co người vào trong áo choàng, hai tay khép cổ lông của áo cho kín hơn. Nàng nói thật lòng. Nếu so với những kẻ xưng huynh gọi đệ năm xưa của Thái Bình Thiên Quốc, giờ đang lừa lọc tìm cách chém giết lẫn nhau tranh quyền đoạt vị thì quả là một trời một vực.

Tất nhiên San thiếu không đi giải thích cái gì mà quyền lực làm con người sa đoạ, bản chất của chính trị này nọ. Giờ không phải lúc.

“ Cô đến Trần gia cũng đã lâu mà tôi bận quá chẳng có dịp nói chuyện. Dạo này cô sao rồi? Có gì khó chịu hay không? Có cần thêm gì không?” San thiếu tính hỏi thẳng là: Tú Linh , cô không muốn cưới tôi thì cứ nói, Trần gia sẽ không thừa dịp người gặp nạn mà lợi dụng. Nhưng cuối cùng khi mở miệng hắn lại bẻ lái.

“ Trần gia rất tốt, tôi cảm thấy rất an toàn. Thời gian này tôi rất hạnh phúc. Cả anh và thúc thúc đều là người tốt… Cảm ơn anh”

Hai người đột nhiên rủ nhau im lặng một hồi, chẳng biết phải nói gì tiếp theo. Tình cảnh khá gượng gạo.

Chợt nàng ngước mắt nhìn thẳng vào San thiếu và cất tiếng.

“San thiếu gia, trước đây ở Thiên Hương Lầu anh có nói mẫu thân tôi còn sống, đó là thật hay anh chỉ dùng tin tức giả để làm loạn tâm trí của tôi?”

Đến rồi….

Hắn không ngờ nàng nhắc lại chuyện này. Theo dã sử hay phim ảnh đời sau, đúng là Vương Tuyên Kiều sống đến những ngày cuối cùng của Thái Bình Thiên Quốc. Nhưng thời không này có 2 “ khách lạ”, ngoài hắn còn một kẻ kia đang ở phương Bắc. Lịch sử liệu có còn như cũ không, hắn không dám chắc.

“Nguồn tin cần xác minh lại. Nhưng lúc đó tôi không dùng tin giả để lung lạc cô. Cô yên tâm. Tôi có mối làm ăn ở Hương Cảng, rất nhanh sẽ nối với Nam Kinh. Tôi sẽ dặn người dưới chú ý tin tức của mẫu thân cô.” San không hề nói cho có, muốn phất nhanh thì chỉ có bí mật làm ăn với Thái Bình Thiên Quốc – nhất là lúc này chúng chưa xung đột trực tiếp với người Anh hay Pháp. Dùng cái mác “thương nhân Hương Cảng” tha hồ hốt tiền. Tất nhiên cũng có phần hung hiểm nếu để triều đình Đại Thanh phát hiện. Nhưng rủi ro lớn thì lợi nhuận cao, chưa kể tìm kiếm tin tức của họ Vương cũng dễ.

Có điều mấy lời trên vào tai Dương Tú Linh lại mang nghĩa khác. Tâm hồn thiếu nữ dậy thì hay bay bổng, hay có ảo tưởng ai đó làm việc gì cho mình có phải do ái mộ mình không? Đây là một kiểu tự luyến điển hình của tầm tuổi như cô nàng này. Tú Linh lại hiểu là San thiếu vì mình mà tới tận Nam Kinh thăm dò manh mối của mẹ nàng.

Đây là một sự hiểu lầm khá ... đáng yêu và rất bất ngờ…

“ Cám ơn nhiều” nàng lí nhí…

San thiếu chợt cảm thấy một thứ mềm mại tựa vào ngực mình, hắn theo bản năng đưa tay ôm lấy. Hai người tựa vào nhau đứng đó không có làm gì hơn, cũng trầm mặc không nói.

San không cần hỏi về chuyện nguyện ý hay không nguyện ý nữa. Mái đã “chịu đèn” trống tới cỡ này thì mọi lời nói là thừa hết.

“ Nếu gặp được mẫu thân thì báo với nàng một tiếng ta sống thật tốt là đủ. Nếu nàng đã mất có thể giúp ta cắm vài nén nhang trên mộ được không?”

San thiếu dĩ nhiên gật đầu, yêu cầu này không quá đáng, có thể nói với tư cách bạn bè cũng giúp được.

“ Hứa với ta, đừng vì ta mà trả thù họ Hồng, bọn chúng rất mạnh, ta không muốn San bị thương…”

Hắn giật nảy mình xém xô “đối phương” xuống biển.
[“Ẻm” này điên rồi, Cậu đâu phải thằng ngẫn mà hùng hục đi đấm nhau với Thiên Vương của Thái Bình Thiên Quốc? Vì em mà đẩy cả nhà họ Trần vào hố lửa, bớt ảo đi gái!] Tất nhiên hắn giữ riêng những suy nghĩ này trong đầu, nói ra thì còn gì là tinh tế nữa. San thiếu im lặng xiết tay, ôm cô gái này chặt hơn một chút.

Nói đúng ra thì Tú Linh quá mơ mộng. Nhưng nếu nhìn khác đi thì nàng cũng lo cho sự an nguy của hắn. Thù giết cha mẹ, không đội trời chung. Nếu thực sự ảo tưởng về một kẻ dám bất chấp tất cả vì mình, cô gái này hẳn sẽ yêu cầu gã thay cô ta báo thù, không thèm quan tâm hậu quả.

Có điều Dương Tú Linh không làm thế. Vậy nên tình cảm của nàng càng đáng trân trọng.

Còn về ảo tưởng thì… ai chẳng có. Chẳng phải Cán Gàn ba chục tuổi đầu vẫn ôm hoài bão về một triều đình Huế có thể thức tỉnh đấy thôi? Thiếu nữ mới qua tuổi mười bốn mười lăm, lãng mạn chút thì ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới?

“ San … hứa đi”

“ Không hứa được, vì sẽ có lúc ta diệt Hồng Tú Toàn” Sớm hay muộn Thái Bình Thiên Quốc cũng toang – lúc ấy hắn sẽ chen một chân xin canh, tội gì không tham gia náo nhiệt chứ.

San vừa dứt lời thì cũng hơi áy náy. Tú Linh nhào cả người vào lòng hắn ôm thật chặt mà òa khóc. Chắc lại hiểu là hắn sẽ bất chấp tất cả vì nàng báo thù đây mà. Trán đầy mây đen , nhưng hắn lại không thể giải thích… lúc này nói rõ sự thật tàn nhẫn quá chăng.

Vả lại hắn cũng có chút ấn tượng với nàng. Xinh xắn, dễ thương, hơi điêu ngoa, cứng đầu, hiểu chuyện không nháo sự bừa bãi. Nhất là đêm nay San cảm nhận được nàng cũng biết quan tâm người khác. Đây là cô gái tốt, không nên làm tổn thương cô ấy – cảm tình đã có sẵn thì cứ nuôi cho nó lớn thôi.

“ Đừng khóc nữa” San thiếu vỗ về…

“ Không cho đánh Họ Hồng”

“ Đã nói là phải đánh, chờ mấy năm ta mạnh hơn đã…”

“ Ưm…”

Mệt mỏi..

Có những hiểu nhầm rất khó giải thích, kệ đi.








Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?