“Đừng kéo!” Chu Vô Tâm vội vàng với tay ôm chặt cây cột gần đó, chết sống cũng không chịu đi: “Tiền của ngươi ta đã dùng xong, hơn nữa ta cũng đâu lấy nhiều. Ngươi nhìn lại ngươi xem, không phải ngươi có rất nhiều tiền sao, cho nên, đại nhân à, ngài đừng chấp tiểu nhân, bỏ qua cho tiểu nhân đi, được không? Hơn nữa ngài đường đường là Ác Thiếu nổi danh, chắc chắn cả ngày đều bận rộn trăm công nghìn việc, không rảnh quan tâm một kẻ nho nhỏ như tiểu nhân, vì thế ngài cứ coi tiểu nhân là không khí đi, không khí đi ha.”
Ác Thiếu thấy nàng vừa rồi còn hung hăng kiêu ngạo bỗng nhiên trở nên chân chó, không khỏi ngây người trong chốc lát, nghĩ thầm nữ nhân này nói trở mặt là trở mặt nhanh như lật sách vậy.
Ngoài mặt hắn lộ ra một nụ cười đắc ý: “Tuy rằng chuyện ta có tiền là một sự thật rất tàn khốc với ngươi, nhưng mà, ngươi dám quật ngã ta, hại ta bị hủy hình tượng, còn bị thương nằm trên giường nửa tháng cho nên không thể cứ đơn giản quên đi như vậy! Là Ác Thiếu trấn trên, ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm đối với chuyện này!”
Chu Vô Tâm nghĩ đến Lục đại phu, đột nhiên nghĩ có khi ông ta còn giữ chút tiền riêng: “Vậy ta bồi thường tiền được không?” “
“Ta có tiền, không thiếu chỗ tiền lẻ ấy của người. Tiểu gia không muốn ngươi bồi thường tiền!” Tiếp tục làm khó dễ nàng.
“Oh! no! Vậy ngươi muốn thế nào?”
Ác Thiếu chẳng muốn phí lời với nàng nữa, mà nháy mắt với đội ngũ hộ vệ, dùng sức mạnh hung hăng lôi nàng đi.
…
Đám người Ác Thiếu nửa tha nửa kéo Chu Vô Tâm đến một phủ đệ tráng lệ rồi mới dừng lại.
Chu Vô Tâm ngẩng đầu, nhìn tấm bảng bằng vàng đút thành hai chữ lớn ‘Liễu Phủ’, sâu sắc cảm thấy cả nhà này là một đám chuyên đốt tiền! Chỉ là một tấm bảng thôi mà, có cần khoa trương như vậy không, đến thủ phủ Chu Hậu mà còn chưa đốt tiền như thế này đâu!
Ác Thiếu đứng trước cửa, gật gù như rất hài lòng về cách bài trí của phủ mình, hắn xoay người lại, đắc ý nói: “Thế nào, gia thế của tiểu gia khiến người khác vô cùng ghen tị đúng không.”
Vừa dứt lời, chỉ nghe vèo một tiếng, từ trong phủ bay ra một ám khí cỡ lớn, chính xác không nhầm đánh vào ót Ác Thiếu.
Chu Vô Tâm hãi hùng khiếp vía: Cây chổi này có mọc mắt à? Sao lại bay chuẩn như vậy?
Mà đám gia đinh vốn còn trói chặt Chu Vô Tâm, khoảnh khắc khi cây chổi kia bay ra ngoài, cả đám đã nhanh chân biến mất không còn tung tích.
Trong khi Chu Vô Tâm còn chưa kịp thấy kỳ quái, một ông lão tóc bạc đã xuất hiện. Ông ta thận tay nhặt cây chổi trên đất lên, hung hăng đánh đòn Ác Thiếu: “Ta cho ngươi không nên thân, ta cho ngươi không nên thân nè!”
Ác Thiếu một bên trốn, một bên còn cần thận che chở khuôn mặt mình: “Cha, cha, đừng đánh, đừng đánh, cha cũng không biết hôm nay con uy phong bao nhiêu! Mọi người đều sợ con cả! Đừng đánh, đừng đánh!”
Ông lão tóc bạc tức giận thổi râu mép bay tới bay lui: “Ngươi là tên bại gia! Làm kẻ xấu mà còn đắc ý như vậy? Sao ta có thể sinh ra đứa con bất hiếu như ngươi chứ! Đến mặt mũi Liễu gia cũng bị ngươi làm mất sạch!”
“Đâu có đâu có. Cha không thấy đâu, hôm nay con muốn có bao nhiêu uy phong lập tức có bây nhiêu! Mọi người đều nhìn con bằng con mắt khác đấy!”
Uy phong khi làm người xấu mà ngươi cũng đắc ý như vậy hả?
“Cha cha, đừng đánh đừng đánh, trước mặt mọi người đừng ra tay mà! Dù gì con cũng là Ác Thiếu trấn này, cha cứ đánh con như vậy, nếu bị người ngoài nhìn thấy, sau này sao con còn lăn lộn được nữa.”
“Ngươi...”
Quýnh.
Mắt thấy ông lão tóc bạc sắp bị Ác Thiếu chọc giận đến giơ chân, biết nếu cứ tiếp tục đứng nhìn thì chắc chắn sau đó hắn sẽ không bỏ qua cho nàng. Nàng hơi nhìn xung quanh một chút, không tìm thấy thứ gì có thể đánh người, vì thế không thể làm gì khác hơn là lập tức cởi đôi giày trên chân ra, tranh thủ lúc Ác Thiếu đang vội vàng trốn cánh, hai tay liên hoàn, đập tới tấp vào mặt hắn.
Ác Thiếu bị hai phía giáp công, vừa né được một chiếc giầy, chiếc khác đã thế chỗ mà bộp vào mặt hắn. Hắn sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn chiếc giầy kia mất mấy giây, sau đó trong miệng lập tức phát ra một tiếng gào thét kinh thiên động địa: “A a a a a, ta bị hủy dung, ta bị hủy dung, ta bị hủy dung...”
Tiếp theo, hãi hùng kiêu ma gọi quỷ, bụm mặt chạy vào phủ.
Ông lão khen ngợi nhìn Chu Vô Tâm, ném cây chổi đến trước mặt nàng, nặng nề vỗ vỗ vai nàng: “Cô nương, lúc trước là do ngươi quật ngã nó đúng không, làm rất tốt, ta ủng hộ ngươi! Nó nhất định phải bị trừng trị như vậy! Có điều lúc đó ngươi nên ném nhiều gạch một chút, để hắn nằm trên giường lâu hơn, mà không còn cơ hội muốn làm chuyện gì sằng bậy.”
“Nà ní?” Đừng nói người hiện đại quái dị, người cổ đại cũng không tốt hơn chỗ nào. Nào cho người cha nào ủng hộ người ngoài đánh con trai mình đâu!!!
“Thằng nhóc súc sinh Liễu Hà này, cái tốt không học, lại chỉ biết học đòi thói hư tật xấu. Sao ta lại sinh ra một đứa con như vậy! Quả thật là tức chết ta rồi!” Ông lão càng nghĩ đến đứa con trai hư hỏng nhà mình, càng tức đến mức thở hồng hộc than thở. Đột nhiên, như nghĩ đến chuyện gì, ông ta lập tức chuyển đề tài: “Ừm, Cô nương, nhìn quần áo bằng vải thô ngươi mặt trên người, có phải nhà ngươi rất nghèo không?”
“Ừm.” Ông ta lại đánh giá trên dưới trái phải lần nữa, cực kỳ chắn chắn mà gật gật gù: “Chắc là rất nghèo.”
Trời đất, có cần đả kích người khác như vậy không!! Thiếu nữ không tiền rất dễ bị tổn thương đó!!!
Hai người này không uổn là cha con. Ông ta thấy Chu Vô Tâm không nói lời nào, cho rằng nàng bị nói đúng tâm sự nên khó xử, vì thế, lẳng lặng dặn dò hạ nhân, cầm một xấp ngân phiếu nhét vào tay nàng: “Đến đây, đây là thưởng cho việc ngươi quật ngã con trai ta. Ngươi mau nhận đi rồi mua ít quần áo tốt tốt mặc vào. Bộ dạng ngươi đã gầy nhỏ thế này, ăn mặc còn không ra gì thì sao có thể tìm được người tốt mà gả đây. Trên thế giới này không phải ai cũng xuất chúng giống dòng dõi Liễu gia chúng ta đâu!”
Khoản tiền này là ông ta cố gắng nhét vào tay nàng, cho nên nàng không cần bỏ phí.
Tuy rằng chuyện này khiến nàng hơi bị đả kích nhưng cứ coi như đây là phí tổn thất tinh thần đi.
Chu Vô Tâm cầm số tiền ông ta cho nàng, dùng một phần mua cho phương trượng và Lục đại phu mấy bộ quần áo, xong còn đặc biệt chạy vào tửu lâu gọi một bữa ngon để đóng gói mang về.
Khi Lục đại phu và phương trượng nhìn thấy nàng đột nhiên phất lên nhanh như vậy, cùng tỏ vẻ vô cùng nghi ngờ: “Không phải ngươi đi bán mình chứ? Nếu không lấy đâu ra nhiều tiền để mua mấy thứ này?”
Chu Vô Tâm rất muốn đập Lục đại phu một đập. Nàng đâu có vĩ đại như vậy? Chỉ vì mua chút quần áo và thức ăn mà đi bán mình?
Chu Vô Tâm trợn trắn mắt, bĩu môi kể lại ngọn nguồn chuyện Liễu Hà cho hai người, nhưng sau khi nghe xong bọn họ vẫn không tin, đặc biệt là phương trượng, ông ta nói cái gì mà lúc đó hắn đã bị đập bất tỉnh sao có thể nhìn thấy gương mặt Chu Vô Tâm hay gì gì được.
Lúc trước bởi vì tiền tài Hoằng Thiện cho đều bị Chu Vô Tâm làm mất, cộng thêm Lục đại phu nghe nói Hoằng Thiện đã chuẩn bị nên chính ông cũng không mang theo tiền, cho nên, thời gian gần đây, cuộc sống ba người đều phải dựa vào chỗ tiền và Chu Vô Tâm cướp được từ chỗ Liễu Hà.
Tuy rằng hơi khó khăn nhưng miễn cưỡng cũng có thể nuôi sống ba ngươi. Bây giờ nàng đột nhiên phất lên nhanh chóng, sao có thể không khiến người khác kích động và nghi ngờ được.
“Hai người phải tin ta, ta rất trong sạch!”
Lục đại phu vuốt vuốt chòm râu, bình tĩnh tiếp lời: “Nha đầu à, ngươi đã có bốn nam nhân rồi, đừng hoa tâm như vậy.”
Quên đi, nàng không giải thích với hai ngươi họ nữa. Thích nghĩ thế nào thì nghĩ. Nàng phất lên thì sao nào? Để mình nàng hả hê một mình đi!
Chu Vô Tâm nói chuyện với họ một hồi rồi mới trở lại phòng khách: “Ninh Thuần đâu?”
“A di đà Phật, hắn đã sớm đi rồi.”
Lời phương trượng vừa dứt, bên tai Chu Vô Tâm đột nhiên nghe thấy một tiếng gió, ‘vèo’ một tiếng, một thanh trường kiếm xuyên qua cửa sổ, phóng vào phòng, khiến ba người sợ hãi, bàng hoàng…