Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi

Chương 124



Edit: Thủy Lưu Ly

Lại sau đó, càng có thêm nhiều thanh kiếm bay vào.

Lần này, không chỉ đơn giản có kiếm, mà còn kèm theo cả tên lửa (hỏa tiễn)!

Hàng loạt, dày đặt đồng thời bắn vào trong phòng.

Phương trượng dùng áo cà sa một bên ngăn đỡ mũi tên, một bên yểm hộ để Chu Vô Tâm lùi về sau, nhưng đến khi lùi đến cửa sau, nàng vừa mở cửa đã phải đóng lại ngay lập tức.

“Xong xong, chúng ta bị bao vây! Những nhân sĩ giang hồ kia đã tìm thấy chúng ta!” Chu Vô Tâm sốt ruột hô to với Lục đại phu và phương trượng. Nếu không phải sân sau này đủ rộng rãi thì có khi bọn họ đã trở thành bia ngắm sống cho những kẻ vừa tới rồi.

Bây giờ mới bao lâu mà đã có người tìm đến, có cần chuyên nghiệp như chó nghiệp vụ như vậy không!

“Có lẽ là vì Ninh Thuần và Cảnh Lâm đều lần lượt xuất hiện ở đây. Những người kia rất khó tìm được ngươi nhưng để tra hành tung của hai người họ thì lại đơn giản hơn nhiều. Dù sao hai người bọn họ cũng không phải người bình thường.” Lục đại phu xoắn râu, bàn tay còn lại cũng nhanh chóng vươn tay kéo Chu Vô Tâm ra sau một cây cột để trốn.

“E rằng hôm nay đám người kia không muốn Thực Hàn Tán bị truyền ra ngoài cho nên mới muốn phóng hỏa thiêu chết chúng ta. Chu thí chủ, thí chỉ mau thu dọn thảo dược, có thể mang được bao nhiêu thì mang bấy nhiêu, còn lão nạp đi lấy ba vị thuốc kia. Chỗ này giao cho thí chủ.” Phượng trượng nói xong lập tức vọt vào biển lửa.

Ba vị thuốc này suýt chút khiến người khác mất mạng mới tập hợp được, nhất định không thể bị hủy, nếu không, người sống sẽ đánh mất tất cả hi vọng.

Chu Vô Tâm không dám kéo dài thời gian, nhanh chóng cởi áo ngoài, gói lại số thảo dược không bị lửa thiêu cháy.

“Ngươi ở đây phải tự mình cẩn thận, ta sẽ nhanh chóng trở về.” Lục đại phu vội vàng nói bên tai nàng một câu rồi lập tức biến mất không còn bóng dáng.

Chu Vô Tâm cũng không rảnh quản xem ông ta muốn đi đâu, vì những loại thảo dược này mà mọi người đã rất vất vả mới thu thập về, cho nên cũng tuyệt đối không thể để đám nhân sĩ giang hồ kia phá hủy

Có điều nhà cửa cổ đại không bằng hiện đại, không chịu nổi một mồi lửa. Mắt thấy căn phòng đổ sụp, khói đặc không ngừng tản ra, cũng may là trước đây Chu Vô Tâm có học qua một khóa sơ cứu lúc khẩn cấp, cho nên sau khi gói đồ kỹ càng, nàng chạy lại lu nước, thấm ướt cả người, sau đó còn xé hai mảnh vải ướt trên người, một làm khăn che mặt, một giữ lại đợi đến khi phương trượng thoát ra sẽ lập tức đưa cho ông ta.

“Lục đại phu đi đâu?” Phương trượng cất thuốc vào trong ngực, lo lắng hỏi: “Nếu còn ở lại sẽ không kịp.”

“Ta không biết nữa.”

Chu Vô Tâm mới trả lời thì đột nhiên có ba món đồ từ bên ngoài bị người ném vào.

Sau đó, bóng Lục đại phu lóe lên: “Ta đến rồi.”

“Này là?” Chu Vô Tâm đưa khăn che mặt ướt cho ông ta, hỏi.

Lục đại phu ném ba người trên đất vào biển lửa: “Để ba người này thay chúng ta ‘chết’ đi. Đi mau!”

Lục đại phu kéo tay Chu Vô Tâm chạy về phía có đường thoát.

Cũng may lúc trước khi tới đây vì để đề phòng Lục đại phu có đào địa đạo, nếu không lúc này dù bọn họ có chạy đằng trời cũng khó lòng thoát nạn.

Hành tẩu trên giang hồ, không cẩn thận một chút thì không được.

Ba người không có kéo dài thời gian, cùng chui vào địa đạo, nhanh nhẹn thoát thân…

Địa đạo Lục đại phu đào không dài nhưng cũng rất biết cách chọn nơi đến.

Lúc Chu Vô Tâm từ địa đạo bò ra ngoài, nhìn phủ đệ quen thuộc trước mặt, đột nhiên cảm thán, thế giới này thật nhỏ.

Chu Vô Tâm ngửa mặt lên trời thở dài: “Trời không tuyệt đường người! Phương trượng, Lục đại phu, hai người nhớ người bị ta dùng đá đập bất tỉnh rồi cướp tiền lúc trước không, đây chính là nhà của người kia!”

Lục đại phu kéo khăn che mặt xuống, vuốt vuốt chòm râu: “Không tồi, không tồi, xem ra nơi ngươi bán mình cũng rất có đẳng cấp. Chà chà, thật nhiều tiền, đến sư tử vốn bằng đá cũng dùng vàng làm ra. Chậc đúng là không sợ người khác trộm mất.”

Chu Vô Tâm vung tay, nhấn mạnh: “Ta phải nói bao nhiêu lần nữa, ta không có bán mình!”

“Được rồi được rồi, ngươi không bán, được chưa. Đừng ồn ào, cẩn thận bị người phát hiện.” Lục đại phu vòng quanh trước cửa phủ đệ: “Chúng ta có muốn trốn trong này không?”

Phương trượng đăm chiêu suy nghĩ một chút: “Hiện tại dù chúng ta có muốn ra khỏi thành thì e rằng cũng không thể. Có câu nói, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất. Cho tới khi sóng gió bên ngoài lắng lại, chúng ta cứ trốn ở chỗ này đi. Hơn nữa, Lục thí chủ cũng đã tìm người thay thế chúng ta, so với chạy trốn, còn không bằng ở lại chỗ này yên lặng xem xét tình hình.”

Đồng ý thì đồng ý, nói nhảm nhiều như vậy làm gì.

Chu Vô Tâm bĩu môi: “Hai người nghĩ thoáng thật, nhỡ như người ta không cho chúng ta vào thì sao?”

Lục đại phu tiếp tục vòng vo bên tường: “Ai bảo ngươi nhất định phải chờ bọn họ đồng ý thì mới được vào?”

“Vậy ông định làm thế nào? Đã muộn như vậy, đánh thức người khác có phải không tốt lắm không? Với lại, người nhà này rất quái dị.”

“Không gọi, nơi này không phải còn có tường sao!” Lục đại phu vỗ vỗ bức tường trước mặt: “Chúng ta leo tường.”

Lại muốn leo tường.

Bọn họ nói thật dễ dàng, hai người có võ công thì không nói, chỉ cần dùng khinh công là có thể nhảy qua ngay, nhưng sao họ không nhớ đến trình độ của nàng chứ. Nàng thật sự vượt qua được sao!

Mà sau khi hai người kia nhảy vào, cộng thêm chạy đi một đoạn đường mới phát hiện đã lạc mất nàng, cho nên không thể làm gì đành quay lại bay lên đầu tường tìm kiếm.

Lúc này Chu Vô Tâm đang cố gắng bò lên tường, nhưng bất đắc dĩ là chân tay không linh hoạt cho nên vừa leo lên đã tuột xuống, cứ như vậy không ngừng lặp đi lặp lại nhiều lần.

Lục đại phu nhìn tạo hình bạch tuộc của nàng, cười muốn sốc hông, mãi một lúc lâu mới áy náy cười cười với nàng, ôm eo nàng, kéo nàng vào nhảy qua tường: “Xin Lỗi, xin lỗi, trước đây võ công của mẹ ngươi rất tốt, cho nên ta mới dễ quên chuyện ngươi không có võ công, ha ha ha ha…”

Chu Vô Tâm bó tay trợn trắng mắt.

Tại sao trước đây nàng không phát hiện Lục đại phu là một người ‘thần kỳ’ như vậy!

Có điều mấy người này hoàn toàn không xem gia đinh Liễu phủ là chuyện gì to tát.

Cho nên khi Lục đại phu mang theo Chu Vô Tâm và phương trượng chụm đầu chuẩn bị tìm nơi tránh né, thì trước mặt bọn họ đã xuất hiện một đám người chặn đường…

“Các ngươi tới phủ ta làm gì?” Liễu Hà bị bọn hạ nhân đánh thức đã chạy tới đầu tiên. Vừa nhìn thấy Chu Vô Tâm mang theo hai nam nhân xuất hiện trong phủ mình, lập tức kích động, nhảy bật lên: “Chẳng lẽ ngươi lại muốn đến phủ ta trộm tiền?”

Chu Vô Tâm liếc mắt nhìn Lục đại phu, tỏ vẻ ta biết sẽ như vậy mà. Chẳng qua vào cũng đã vào rồi, chỉ có thể nghĩ cách ở lại nơi này

Chu Vô Tâm mới vừa muốn mở miệng nói cái gì, lúc này, cha của Liễu Hà cũng xuất hiện.

Khi ông ta nhìn thấy Chu Vô Tâm, cũng như con trai mình đưa mắt dò xét hai người bên cạnh nàng, khó hiểu, cuối cùng thành ra năm người dưới ánh mắt của mấy chục người, ngươi trừng ta, ta trừng ngươi.

“Vị lão gia này, ta thấy sắc mặt ngươi hiện xanh, có dấu hiệu tức giận công tâm, trong ngày thường có phải ngươi thường xuyên ở trong tình trạng táo bạo không.” Rốt cục, Lục đại phu dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc, vuốt râu mép nói với cha Liễu Hà.

Ông ta vừa nghe: “Ai nha, ông là đại phu?”

“Đúng vậy.”

“Ta đã mời rất nhiều đại phu đến xem bệnh cho mình nhưng bọn họ đều không tìm ra nguyên nhân, có khi còn nói ta đoán mò, nhưng mà bản thân ta cứ cảm thấy mình có chuyện, không ngờ ông cũng nhìn ra rồi. Mau mau, xem giúp ta xem, có cần chữa trị gì không? Còn nữa, đứa con bất hiếu này của ta cả ngày chỉ muốn làm người xấu, ông cũng khám thử xem, tật xấu muốn ăn đòn của nó còn có thể chữa được không?” Trong mắt cha Liễu Hà lóe ánh nước, kích động kéo tay Lục đại phu, ồn ào.

Chu Vô Tâm âm thầm liếc xéo Lục đại phu một chút: Bịa chuyện cũng không cần bản thảo!!!

“Được rồi được rồi, tuy rằng các người đêm hôm khuya khoắt chạy tới nhà ta, nhưng nể mặt vị đại phu này, hơn nữa vì không muốn uổng phí danh tiếng phú hào trấn trên, ta quyết định thu nhận ba người ở lại Liễu phủ, huống chi trong ba người còn có một hòa thượng, cứ coi như ta tích đức cho đời sau đi. Các người cứ ở lại chỗ này, có điều nếu bệnh của ta không trị được thì các người đừng trách sao ta không để các người rời đi!” Cha Liễu Hà nhìn Lục đại phu vừa cười lại nghiêm túc niệm ra một đoạn văn như thế.