Khúc Nam bất tri bất giác cho xe ngựa chậm lại, còn nghĩ không theo nữa, lỡ như...
Phía sau lại vang lên giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Theo sau.”
Khúc Nam cắn răng, cho xe ngựa theo sau đuổi vào trong con hẻm.
Lúc này, bên trong quận vương phủ.
Lâm Thiên Nhu đoan trang ngồi trên ghế gấm, một tay cầm gian thêu, một tay cầm kim. Trên tấm vải thêu có hình đôi uyên ương, nàng ta đưa tay thêu từng mũi kim, đã gần xong một nửa. Phong Thiên Tước đã nhờ người mai mối chính là người dạy nàng ta lễ nghĩa khi còn bé, được tiên để phong làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.
Ngày cưới đã được định ra là ngày tám tháng chạp là ngày lành tháng tốt. Lâm Thiên Nhu cảm tưởng Phong Thiên Tước cực kỳ để tâm đến hôn lễ này, sau này nàng ta gả về Vương phủ sẽ được yêu thương hơn trước.
Hoàng đế tử hôn đã được ban xuống hai ngày trước.
Hôm nay cách ngày cưới không còn tới một tháng. Đồ cưới của Lâm Thiên Nhu bên này đã được tất bật chuẩn bị, nàng là đích nữ của quận vương phủ, cũng không phải đích thân tự mình chuẩn bị đồ thêu, chẳng qua là nữ tử thành thân, cũng muốn tự mình chuẩn bị chút gì đó, kỹ năng thêu của Lâm Thiên Nhu xuất chúng, đương nhiên phải đem sở trường ra thể hiện trước người khác.
Khoé miệng nàng mỉm cười, đám chìm trong hạnh phúc khi tự tay chuẩn bị đồ cưới.
Liên nhi ở một bên tán dương: “Tiểu thư thêu thùa chính là không ai sánh bằng, cái này chính là một đôi uyên ương nghịch nước trên gối đỏ. Đợi tiểu thư vào cửa Vương phủ, nô tỳ sẽ thay đổi vỏ gối, đến lúc đó Vương gia nhìn thấy, khẳng định tâm tình sẽ rất tốt.
Lâm Thiên Nhu không nói lời nào, cúi đầu mỉm cười.
Chủ tớ hai người ấm áp cả phòng, một tiểu nha hoàn hấp tấp vội vàng xông vào.
“Liên nhi tỷ tỷ... Liên nhi tỷ tỷ”
“Làm cái gì đó? Không nhìn thấy tiểu thư đang thêu sao, lỗ mãng như vậy vạn nhất hù đến làm tổn thương tay của tiểu thư, ngươi có mấy cái mạng” - Liên nhi trừng mắt quát lớn.
Tiểu nha hoàn run rẩy quỳ xuống: “Liên nhi tỷ tỷ, tên nô tài ở phủ Thừa tướng đến báo tìm tỷ"
“Tìm ta?” - Liên nhi mặt mũi tràn đầy nghi hoặc, cẩn thận liếc nhìn Lâm Thiên Nhu, nhìn thấy Lâm Thiên Nhu vẫn đang ngồi thêu, phất tay cho tiểu nha hoàn ra ngoài đồng thời cũng đi theo ra, hai người đứng tại hành lang cẩn thận nói: “Người phủ Thừa tướng? Tên họ là gì?"
Tiểu nha hoàn suy nghĩ nói: “Dường như họ Lương”
Sắc mặt Liên nhi biển sắc.
Đáng chết, sao hắn lại dám tùy tiện đến quận vương phủ tìm nàng.
Liên nhi không dám chậm trễ cùng tiểu nha hoàn đi ra ngoài cổng.
Nhìn thấy đúng là tên Lương Thăng của phủ Thừa Tướng, thần sắc không tốt lắm.
Có chuyện gì lớn mà hắn dám chạy đến nơi này.
“Làm sao ngươi tới đây?" - Liên Nhi vội vàng thấp giọng hỏi.
Lương Thăng vẻ mặt cầu xin: “Liên nhi cô nương, có chuyện lớn.”
Liên nhi nghe khẩu khí của Lương Thăng, liền thầm kêu không tốt.
Nàng kéo tay áo Lương Thăng một cái: “Nơi này không phải chỗ nói chuyện, đi theo ta.
Sau đó hai người đuổi tiểu nha hoàn đi, giấu giấu diếm điểm đi vào một gian phòng.
Lương Thăng sốt rột lấy ra tin tức, mở ra đưa trước mặt Liên như:
“Liên nhi cô nương, biểu ca của ta thật sự bị sơn phủ bắt!”
Một bên khác, Khúc Nam báo cáo với Phong Thiên Tước: “Vương gia, Lương Thăng đi vào quận vương phủ, được một nha hoàn dẫn vào bên trong, thuộc hạ nhìn nha hoàn kia dáng dấp cùng Liên nhi nha hoàn của Lâm tiểu thư giống đến mấy phần”
Phong Thiên Tước lạnh lùng liếc mắt nhìn Khúc Nam. Cái gì mà giống đến mấy phần, vừa này hắn mở màn xe, cái gì cũng trông thấy.
Người kia rõ ràng là Liên nhi, nha hoàn thiếp thân của Thiên Nhu.
Sự tình phát triển đến mức này, trong lòng Phong Thiên Tước đã có suy đoán, nhưng hắn cùng Lâm Thiên Nhu dù sao từ nhỏ là thanh mai trúc mã, hắn thật sự không đành lòng tin tưởng, Lâm Thiên Nhu lại sẽ bí mật làm những chuyện độc ác này.
Nếu không phải Tô Tử Nguyệt chữa thương cho hắn, lại cứu mẫu phi hắn một mạng, nàng ta và gã nô bộc kia thông đồng không rõ ràng, hắn hoàn toàn có khả năng lấy đi cái mạng nhỏ của nàng.
Lâm Thiên Nhu đến cùng là không biết nặng nhẹ của chuyện này, hay là chính là muốn như thế.
“Đi vào nhìn một chút.” - Một lúc lâu sau, Phong Thiên Tước nặng nề nói một câu.
Khúc Nam có chút tiếc hận, đều đã trôi qua muốn nửa ngày, đi vào cũng không nghe được gì.
Hai người không một tiếng động tiến vào quận vương phủ.
Hai người kéo một nô bọc hỏi gian phòng của Liên nhi, sau đó đánh ngất hắn.
Đứng bên ngoài, mơ hồ có thể nghe được có người nói chuyện nhưng không nghe được rõ cái gì.
Khúc Nam đang muốn đẩy cửa, cửa phòng liền mở.
Liên nhi đi phía trước, Lương Thăng đi phía sau, nhìn thấy Khúc Nam,
gương mặt Liên nhi như gặp quỷ, hoảng hốt sợ hãi, lại nhìn thấy Phong Thiên Tước sau lưng Khúc Nam, cả người hét lên một tiếng, toàn thân mềm nhũn hôn mê bất tỉnh.
Lương Thăng há to miệng, đứng chết một chổ, một lúc sau thở phù phù quỳ xuống, hai tay hai chân run rẩy, cho dù Phong Thiên Tước còn chưa nói một lời, dưới háng hắn đã ướt sũng.
“Vương gia, tiểu nhân... tiểu nhân cái gì cũng không biết.” - Lương Thăng run rẩy nói.
Phong Thiên Tước cất bước đi vào bên trong: “Khúc Nam, đem người đi vào.”
Ngữ khí không chút gợn sóng, nhưng cũng chỉ có Khúc Nam biết, Phong Thiên Tước hiện tại còn đáng sợ hơn Diêm Vương.
Liên nhi bị tạt nước lạnh tỉnh lại.
Nàng ta hoảng hốt mới nhớ lại chuyên xảy ra vừa rồi, đưa mắt nhìn bốn phía liền nhìn thấy Lương Thăng đang máu me đầy người, Khúc Nam mặt lạnh, lại hướng lên, chính là một khuôn mặt tuấn mỹ, lại rất giống Diêm Vương.
Liên nhi bị dọa sợ hãi dập đầu thùng thùng dưới đất: “Vương gia, nô tỳ biết sai, ngài bỏ qua cho nô tỳ, nô tỳ nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài. "
Phong Thiên Tước lắc đầu: “Bản vương không thiểu nha hoàn” - Ánh mắt liếc nhìn về phía Lương Thăng: “Ngươi đã nhìn thấy, hậu quả của việc không nghe lời, ngươi có muốn nói hay không, là do ngươi”
Liên nhi liếc nhìn về phía Lương Thăng, lúc nãy không có nhìn kỹ, hiện tại mới phát hiện Lương Thăng đã bất tỉnh trên mặt đất, toàn thân đầy máu, máu tươi tràn ra mặt đất, lỗ tai bên trái đã không còn, mùi máu tanh tràn ngập”Liên nhi bị dọa đến mức ngã ra mặt đất: “Nô tỳ cái gì cũng nói... nô tỳ cái gì cũng nói..”