Trên đời này không có thứ gì mà Phong Thiên Tước cạy miệng không ra.
Liên nhi còn phải cảm tạ thân phận của mình, nếu nàng không phải là nha hoàn của Lâm Thiên Nhu, bây giờ người nằm thoi thót trên mặt đất hẳn là nàng.
Phong Thiên Tước không cho Lương Thăng bất cứ cơ hội nói chuyện nào, trức tiếp đánh mất nửa cái mạng, ai thấy cũng khiếp sợ, nói gì đến Liên nhi chỉ là một tiểu nha hoàn?
Phong Thiên Tước mười phần bình tĩnh: “Mang theo người, Bản vương muốn đến tìm Thiên Nhu”
Giọng nói quá mức bình tĩnh, mang theo ngữ khí nhàn nhạt lạnh lùng nhưng khiến Khúc Nam không khỏi rùng mình. Xem ra, Lâm tiểu thư rất nhanh sẽ gặp phải phiền phức, nhưng mà cũng là do gieo gió gặp bão mà thôi.
Khúc Nam cũng chấn kinh, luôn luôn ôn hòa hiền lương hiền hậu Lâm
Thiên Nhu vậy mà bên trong lại ác độc lòng dạ hẹp hòi, dù Vương phi có không tốt, cũng là chính thê do Vương phi cưới hỏi đàng hoàng.
Huống chi Vương phi bị truyền ra lời xấu xa, đối với Vương gia cũng là một chuyện mất mặt! Lâm tiểu thư kia liền xem Vương gia như thế nào?
Sự đố kị của nữ nhân quả thật là quá đáng sợ.
Trong sảnh, Lâm Thiên Nhu đang thêu gối uyên ương, đối với sự biến mất của Liên nhi cũng không để ý.
Khi miệng khát nước, liền gọi một tiếng Liên nhi, ánh mắt nhìn thấy một đôi giày dệt kim từng bước hướng đến nàng, Lâm Thiên Nhu ngẩng đầu lên, vừa kinh ngạc lại vừa kinh hỉ.
“Phong ca ca, làm sao huynh lại đến” - Lâm Thiên Nhu đứng lên, trên mặt mang theo nụ cười.
Phong Thiên Tước nhìn Lâm Thiên Nhu, trong mắt mấy phần ý tứ khó đoán: “Thiên Nhu gần đây vẫn tốt chứ?”
Lâm Thiên Nhu cười yểu điệu: “Đương nhiên là tốt. Phong ca ca hôm
nay tới có chuyện gì sao?” - Nếu như không phải có việc, lúc này hai người không nên gặp mặt.
Trước ngày đại hôn, tân lang và tân nương gặp mặt không tốt.
Phong Thiên Tước không nói chuyện, chầm chậm đi đến bên ghế ngồi xuống, liếc mắt nhìn Lâm Thiên Nhu. Đang lúc Lâm Thiên Nhu khó hiểu, một người đầu tóc tán loạn, nữ nhân quần áo không chỉnh tề bị Khúc Nam đẩy vào trong phòng.
Lâm Thiên Nhu ngẩn người một lúc mới nhận ra đó là nha hoàn thiếp thân Liên nhi.
Nàng ta cả kinh trợn mắt: “Phong ca ca, đây là có chuyện gì? Là Liên nhi mạo phạm huynh sao?"
“Mạo phạm? Nàng ta mạo phạm cũng không phải ta. Chuyện của Tô Tử Nguyệt, nàng ta đều nói..” - Phong Thiên Tước dừng một chút, ảnh mắt rơi vào gương mặt của Lâm Thiên Nhu lạnh như băng, giống như những mũi dao băng từng chút đâm vào Lâm Thiên Nhu: “Thiên Nhu, bản vương đối với muội rất thất vọng”
Lâm Thiên Nhu nghe lời này, thoáng chốc mặt mày trắng bệch. Sau đó chính là một cái kinh hoàng, sau đó cực kỳ áp chế, mặt đầy vô tội nói: “Phong ca ca, huynh nói cái gì, Thiên Nhu nghe không rõ.”
Liên nhi nghe câu này, lập tức cúi đầu thấp hơn: “Vương gia, là nô tỳ hận Tô Tử Nguyệt đoạt vị trí chính phi của tiểu thư, cho nên mới mưu hại nàng, tiểu thư cái gì cũng không biết, ngài tuyệt đối không nên oan uổng tiểu thư.”
Lâm Thiên Nhu chỉ vào Liên nhi: “Liên nhi ngươi nói cái gì? Ngươi mưu hại ai? Tô Tử Nguyệt... là Vương phi của Phong ca ca sao? Ngươi sao có thể làm chuyện như vậy?" - Phảng phất giống như đầy đau lòng.
Liên nhi chỉ cảm thấy lạnh lẽo và khó chịu, nước mắt rơi trên thảm nhung trên sàn, thoáng qua liền không còn. Chủ tử làm sai, phần lớn đều bắt các hạ nhân gánh tội thay.
Lâm Thiên Nhu cúi đầu, không dám nhìn sắc mặt của Phong Thiên Tước.
Phong Thiên Tước nhìn Lâm Thiên Nhu có chút bâng khuâng, cuối cùng chậm rãi đứng lên.
“Hôn sự của chúng ta, như vậy liền thôi đi!” - Phong Thiên Tước nhàn nhạt nói.
Thân thể Lâm Thiên Nhu chấn động mạnh, không thể tin được đưa mắt lên nhìn, trong mắt nước mắt lăn lộn: “Phong ca ca...
Phong Thiên Tước không có ngốc, Liên nhi trước sau không đồng nhất, là muốn giữ gìn ai? Liếc qua cũng đã nhìn rõ ra sự tình, vậy là Lâm Thiên Nhu lại còn giả ngốc.
Nàng ấy vẫn còn là một tiểu nữ ngây thơ lương thiện Lâm Thiên Nhu sao?
Lâm Thiên Nhu cảm thấy bản thân bị cuốn vào một vòng xoáy đen tối sâu thẳm, đầu óc mê muội, tâm thần tê liệt: “Phong ca ca, huynh vừa rồi... là có ý gì?"
“Muốn để ta nói lại lần thứ hai sao?” - Giọng nói Phong Thiên Tước lạnh dần, không phải là không mềm lòng, nhưng nghĩ đến nàng ta mưu hại Tô Tử Nguyệt, nghĩ đến vết roi trên lưng Tô Tử Nguyệt, hắn đã cảm thấy trái tim mình co lại đau nhức: “Thiên Nhu, bản vương thật sự không hiểu, muội làm sao lại biến thành dạng này”
Lâm Thiên Nhu mở to hai mắt, vô tội nhìn Phong Thiên Tước.
Hỏi nàng lúc nào biến thành dạng này?
Ha ha, hắn còn không biết xấu hổ mà hỏi nàng. Nàng đến tuổi cập kê, hắn liền đi biên quan ba năm không về, Tiên hoàng băng hà, hắn hồi kinh liền phụng chỉ thành hôn, tân nương lại không phải là nàng!
Ba năm, bao nhiêu người đến Quận vương phủ cầu hôn, nàng đều từ chối tất cả, chính là một lòng chờ hắn, còn hắn thì sao? Cưới Tô Tử Nguyệt thì thôi đi, nàng sẽ coi Vương phủ chỉ nuôi thêm một kẻ rảnh rỗi, nhưng tại sao khi hắn say rượu lại tâm tâm niệm niệm gọi tên Tô Tử Nguyệt?
Mười năm thâm tình, lại kém một Tô Tử Nguyệt chỉ mới gặp vài tháng.
Nghĩ như vậy, Lâm Thiên Nhu liền bật cười, cười một các bị thương: “Phong ca ca, ta thích huynh, thích huynh ròng rã mười năm. Là mười năm, huynh biết mười năm là bao lâu không? Mười năm cả ngày lẫn đêm, ta không có một khắc nào không hy vọng được gả cho huynh. Huynh thân ở biên quan những năm kia, ta vì huynh mỗi ngày đều tụng kinh niệm phật mà cầu nguyện, nguyện cho huynh bình an trở về. Phong ca ca, ta đối với huynh như vậy, huynh lại vì một cái Tô Tử Nguyệt, vứt bỏ ta không để ý sao?"
Khuôn mặt tinh xảo thẩm đầy nước mắt chảy xuống, nhòa cả trang dung.
Lâm Thiên Nhu từ đầu đến cuối cổ chấp nhìn Phong Thiên Tước. Còn Phong Thiên Tước bị ánh mắt bi thương của nàng mà ngẩn người, một hồi lâu quay mặt đi nói: “Bất kể là như thế nào, muội cũng không
nên lừa gạt ta. Muội biết, ta ghét nhất là những kẻ không thành thật.
“Huynh là chán ghét ta không thành thật, hay là bởi vì đau lòng cho Tô Tử Nguyệt?" - Lâm Thiên Nhu nghẹn ngào cuối cùng cũng nói ra câu này.
Phong Thiên Tước quay mặt lại, liền bị nét mặt của nàng ta đâm một cái.
Nói cái gì, hắn khi nào thì đau lòng cho Tô Tử Nguyệt?
Hắn tại sao phải đau lòng cho Tô Tử Nguyệt.
Phong Thiên Tước cảm thấy lời nói này có mấy phần buồn cười: “Thiên Nhu, đừng kiếm cớ cho sự thay đổi của mình. Ta và muội đã biết nhau nhiều năm như vậy, ta cũng đã đáp ứng cưới muội muội làm gì phải mưu hại người khác?” - Vẫn là thái độ không liên quan gì đến Tô Tử Nguyệt.Lâm Thiên Nhu lại cười, nước mắt trong khóe mắt thoải mái rơi xuống theo nụ cười: “Phong ca ca, huynh muốn tự mình lừa minh cho đến khi nào? Nếu như huynh một mực nói Thiên Nhu thay đổi, vậy thì Thiên Nhu chỉ có thể nói, trong lòng Phong ca ca đã sớm không còn chỉ một mình Thiên Nhu.”
“Thiên Nhu chẳng qua là không nguyện ý, cũng không đồng ý cho
phép người khác cướp đi huynh thôi.” - Lâm Thiên Nhu nói đến câu này sắc mặt tái nhợt.
Nàng ta đã thừa nhận nàng ta hãm hại Tô Tử Nguyệt, Phong ca ca sẽ đối với nàng làm cái gì?
Lúc này, Phong Thiên Tước lại chấn động vì những lời Lâm Thiên Nhu nói.
Thiên Nhu đang nói cái gì? Ý của Thiên Nhu là... hắn...hắn thích Tô Tử Nguyệt sao?