Vương Phi Bỏ Trốn

Chương 7: Tham dự tiệc.



Thời gian này ả Nạp Lan Tuệ vô cùng im ắng không có động tĩnh gì đến nàng, cũng không tìm đến nàng.

Sau thời gian nghỉ ngơi nàng đã bắt đầu rèn luyện, nàng tranh thủ thời gian còn sớm này cố gắng nghiên cứu thêm y thư và tất cả các loại dược liệu, nắm được chúng trong tay nàng mới thấy cảm giác an toàn.

Cũng may ngân lượng của nàng có vừa đủ không phải lo về khoản này.

Liên Tâm phụ trách đi mua thảo dược cho nàng, còn Liên Hoa phụ trách đi mua sách, những gì liên quan đến y thư nàng đều dặn Liên Hoa mua đủ.

Nàng thật sự rất muốn đi ra ngoài nhưng lại sợ gây nghi ngờ cho người trong phủ, bình thường nàng rất ít khi ra ngoài chỉ trừ những lúc có dịp gì đặc biệt mà thôi, cho nên người trong phủ không thấy làm lạ.

Linh hồn nàng phiêu bạt mười năm bên Y cũng đã được chứng kiến rất nhiều chuyện mà đời nàng chưa từng thấy.

Cái mà nàng cảm thấy tuyệt diệu mà muốn học nhất chính là châm cứu giải độc, đời trước không phải nàng trúng độc mà chết hay sao.

Nàng nhớ tận đến sáu năm sau thuật châm cứu mới được đưa vào áp dụng, nghe nói là một thần Y người Tùy đã nghiên cứu ra.

Nếu nàng có thể đưa ra sớm hơn thì có phải đã cứu giúp được rất nhiều người rồi sao, nàng biết châm cứu rất nguy hiểm, nó tuy cứu được người nhưng cũng giết được người.

Phàm là những người châm cứu đều phải hiểu hết tất cả các huyệt đạo con người, có lẽ nàng nên bắt đầu từ đây dùng châm cứu người, và cũng dùng châm để giết người.

Những kẻ trước khinh thường nàng, cười nhạo nàng, hãm hại nàng thì đời này nàng sẽ cho bọn chúng biết con người nàng nếu gỡ bỏ che giấu thì sẽ tỏa hào quang như thế nào .



Trải qua mấy tháng ròng nàng cứ miệt mài ở trong phòng, hai nha đầu Liên Hoa và Liên Tâm thấy chủ tử mình vô cùng khác lạ.

Trước đây nàng tuy có nhút nhát rụt rè nhưng cũng không đến nỗi nhốt mình ở lỳ trong phòng như vậy, từ sau khi bị phạt quỳ ở từ đường đến nay tiểu thư giường như biến thành con người khác, âm trầm và thần bí hơn rất nhiều.

Mấy lần đại tiểu thư có cho người đến tìm gặp nhưng nhị tiểu thư đều lấy lý do cảm phong hàn để từ chối.

Hai người bọn họ thật sự lo, lo rằng sẽ làm đại tiểu thư phật ý, vì trong cả phủ Tây Bá Hầu này chỉ có duy nhất đại tiểu thư bằng lòng giao du với chủ tử của bọn họ mà thôi.

Hai người bọn họ là người được Lục di nương nhân nghĩa chuộc về khi bà đang mang thai.

Sau khi bà chết hai người được đưa đến hầu hạ nhị tiểu thư nên vô cùng một lòng một dạ với nàng.

Tuy nhiên ngoài việc không được sủng ái ra thì bọn họ cũng không vất vả gì, Đại phu nhân tuy thế nhưng cũng không gây khó dễ hay gò bó thứ nữ.

Chính vì như vậy nên bà ta vô cùng được lòng của Tây Bá Hầu, được mang danh nghĩa mẫu thân tốt, toàn bộ kinh thành không ai là không biết đến danh vọng của bà ta.

Cuối cùng sao bao nhiêu tháng kiên trì, nàng cũng đã nắm vững được phương pháp và thuần thục dùng kim châm.

Nàng nhớ lúc nàng lén xuất phủ nhờ người làm bộ kim châm này chủ xưởng đã nhìn nàng với ánh mắt vô cùng nghi kỵ, cũng may nàng trả cho hắn ta số ngân lượng hậu hĩnh nên hắn ta không nói gì thêm.

Phải làm mất đúng ba lần hỏng đi hỏng lại nàng mới cảm thấy tạm ưng ý.

Châm cứu thì phải có người bệnh, mới đầu với nàng vô cùng khó khăn, nàng phải dùng bản thân mình để trước, mãi sau này khi tay nghề của nàng thuần thục rồi nàng mới bắt đầu dùng Liên Tâm và Liên Hoa thay thế.



Lúc đầu hai nha đầu đó vô cùng sợ hãi không nguyện ý một chút nào nhưng cuối cùng vẫn bị nàng lôi ra thử nghiệm.

Có thể nói bây giờ đối với nàng từng huyệt đạo trên người nàng đã nắm rõ trong lòng bàn tay.

Nàng dùng đúng nửa năm để dưỡng bệnh trong phòng, cuối cùng cũng vẫn phải ra bên ngoài, nàng đâu có thể chốn được mãi.

Ngày hôm đó nô tỳ Lạc Mai của đại phu nhân tìm đến tận cửa thông báo với nàng chuẩn bị đến Lưu phủ nhập tiệc.

Khi Nạp Lan Tĩnh nhận được tin thì lạnh lùng cười khẩy, nàng cứ nghĩ bà ta sẽ từ từ lộ đuôi cáo ra chứ không ngờ lại nhanh như vậy.

Đời trước là Nạp Lan Tuệ đã âm thầm nói cho nàng mục đích lần trở về này của nàng khiến cho một người nhút nhát như nàng cảm thấy sợ hãi và vô cùng cảm kích người đại tỷ này.

Lúc trước nàng nhu nhược, chỉ là cái bóng của đại tỷ lần này thì không, nếu nàng không muốn chẳng ai có thể ép buộc được nàng cả.

Nàng liền vui vẻ đồng ý, lúc này nàng mới mười hai tuổi cơ thể chưa trổ mã nhưng đường nét trên mặt đã vô cùng sắc nét, có thể nói là đại mỹ nhân hiếm thấy.

Nếu như đời trước nàng có gắng che giấu đi dung nhan của mình thì đời này nàng sẽ hoàn toàn ngược lại, nàng sẽ để cho mọi người ai ai cũng biết.

Đời trước nàng ngây ngô nghĩ rằng như thế sẽ có thể bảo đảm an toàn của mình nhưng nàng đã nhầm,.nàng càng yếu đuối bọn chúng càng bắt nạt nàng nhiều hơn.

Đã từng là cô hồn dã quỷ bây giờ nàng còn sợ gì nữa chứ, bây giờ chỉ có bọn họ sợ nàng thôi chứ nàng chẳng để ai vào mắt cả, nàng có quyền được tự tin như thế.