Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1182



Chương 1182

 

Nhưng mà, nếu chiếu theo thân phận hiện tại của nàng ấy thì không nên biết đến nó.

 

Cho nên, Hứa Mạn Nhi mới tò mò hỏi: “Tiểu hồ ly thật đáng yêu, sao nó đến được đây vậy?”

 

Mộ Dung Bắc Uyên xoa xoa đầu Tiên Nữ: “Lúc nàng đi, nó vẫn chưa đến vương phủ, đây là món quà sinh nhật công chúa Nhã Lan tặng cho bổn vương”

 

“Công chúa Nhã Lan?”

 

lộng tác của Mộ Dung Bắc Uyên hơi dừng lại, cái: “Ừ, chắc là nàng chưa từng gặp qua nàng ấy đi Hứa Mạn Nhi cười cười đáp lại: “Tuy công chúa chưa bao giờ lộ mặt, nhưng trong kinh thành cũng có không ít tin đồn về công chúa, họ khen nàng ấy thần bí khó dò, thiên hạ vô sinh, thiếp cũng muốn nhìn thấy phong thái của công chúa”

 

Mộ Dung Bắc Uyên nghe thấy nàng ấy nói về Nhã Lan như vậy thì đôi mắt cũng trở nên dịu dàng.

 

“Quả thật công chúa là một người tốt, nhưng nàng lại quá thần bí, đến cả bổn vương cũng không biết nhiều về nàng”

 

Mai Hương ở bên cạnh nghe hai người họ nhắc đến công chúa lhìn nàng ấy một Nhã Lan thì nhịn không được vội chuyển đề t: “Điện hạ, đã không còn sớm nữa, trước tiên vẫn nên dùng cơm trưa đã ạ”

 

Mộ Dung Bắc Uyên lên tiếng, gọi Hứa Mạn Nhi ở lại dùng bữa.

 

Hứa Mạn Nhi nhớ lúc trước Triệu Khương Lan từng kể về khẩu vị của Mộ Dung Bắc Uyên với nàng thì lập tức lấy lại tỉnh thần.

 

Trong lúc hai người đang chờ thức ăn được bày lên thì bên ngoài vang đến một tràng âm thanh.

 

Tịnh Sở hơi lo lắng nói: “Điện hạ, cô nương, là vương phi đến”

 

Hứa Mạn Nhi lén nhìn lại chính mình, nghĩ thâm, lát nữa nhất định phải bình tĩnh, không được để lộ dấu vết.

 

Lúc Triệu Thanh Nghi nghe nói có một nữ nhân lạ mặt vào Vương phủ thì đã giận đến thiếu chút nữa phá tan tành Tê Quang Các.

 

Tuy nàng ta đã đoán được chuyện này trước sau không thể tránh khỏi, nhưng xảy ra nhanh như vậy cũng khiến nàng ta trở tay không kịp.

 

Mộ Dung Bắc Uyên vốn đã cấm túc nàng ta, không cho nàng ta đi khắp nơi làm loạn.

 

Nhưng mà Triệu Thanh Nghỉ nhịn không được, vẫn sai hạ nhân làm một hạp điểm tâm, mang đến Tịch Chiếu Các.

 

Điểm tâm lần này làm cũng vì muốn giả bộ đối tốt với nữ nhân vừa vào kia, mượn cơ hội trông chừng đối phương.

 

Nàng ta vừa đến gần đã nghe thấy Mộ Dung Bắc Uyên để cô ả đó ở lại Tịch Chiếu Các dùng bữa thì ghen ty không thôi.

 

Lâu lắm rồi Mộ Dung Bắc Uyên không dùng bữa cùng nàng ta.

 

Từ sau lần ầm ïkhông vui trước đó, hẳn đến cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn nàng ta!

 

Xem vương phi nàng chẳng khác gì một vật trang trí trong phủ vậy.

 

Chớp mắt một cái đã có một kẻ mới đến, vậy thật không biết tình cảnh của nàng ta trong tương lai sẽ còn tệ đến mức nào!

 

Triệu Thanh Nghi miễn cưỡng mỉm cười, vui vẻ tiến vào.

 

“Sao có muội muội mới đến vương phủ lại không nói cho thần thiếp biết, nếu thần thiếp biết thì đã chuẩn bị tiệc đón gió cho muội muội rồi”

 

Nàng ta một câu cũng muội, hai câu cũng muội, kêu đến mức làm Hứa Mạn Nhi nổi da gà Mộ Dung Bắc Uyên nghe cũng không quen, hắn hơi không vui nhíu mày.

 

Triệu Thanh Nghi vừa vào cửa đã không nhịn được lập tức đánh giá Hứa Mạn Nhị, trong mắt nàng ta đầy vẻ cảnh giác và dò xét.

 

Mộ Dung Bắc Uyên thấy nàng ta như vậy thì cảm thấy lạ: “Sao nàng lại không nhận ra nàng ấy? Mới mấy tháng không gặp thôi mà, Khương Lan cũng không phải người mới? Nàng ấy ở trong phủ lâu rồi, nào cần nàng khách khí như vậy”

 

Triệu Thanh Nghỉ hoàn toàn không hiểu chuyện gì, nghe đến đây thì trong lòng lập tức thấy không ổn.

 

Nàng ta hơi hoảng sợ nhìn Hứa Mạn Nhi.

 

Khương Lan, Khương Lan nào?

 

Nàng ta chỉ biết một Triệu Khương Lan, làm gì còn ai khác nữa!

 

Hứa Mạn Nhi vẫn thản nhiên nở nụ cười với nàng: “Tuy vương phi không nhớ ta, nhưng ta thì sẽ không quên vương phi đâu. Trước đây được vương phi chiếu cố, sau này, cũng xin phép quấy rầy vương phi”