Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1183



Chương 1183

 

Triệu Thanh Nghỉ kinh ngạc đứng đơ tại chỗ như bị sét đánh.

 

Trong một thoáng, nàng ta đã nghĩ đến vô số thứ, một lúc lâu sau mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra.

 

Thân phận của nữ nhân trước mặt này là giả, nàng ta muốn làm gì!

 

Nhưng Triệu Thanh Nghỉ lại không thể vạch trần, nụ cười của nàng ta càng lúc càng trở nên miễn cưỡng.

 

Ngay đến Mộ Dung Bắc Uyên cũng cảm thấy nàng ta không được bình thường.

 

“Vương phi lại có vấn đề gì à?”

 

Triệu Thanh Nghỉ sợ hãi lấy hạp thức ăn làm một ít điểm tâm, muốn mang đến cho.

 

nếm thử”

 

Nàng ta nói xong thì tay hơi run mang ra một đĩa bánh đậu phộng.

 

Mộ Dung Bắc Uyên vừa thấy bánh đậu phộng thì chợt nhíu mày.

 

Ngay cả Hứa Mạn Nhi ở cạnh đó cũng ngạc nhiên kêu lên: “Cái này là bánh đậu phồng ư?”

 

Triệu Thanh Nghỉ gật dầu, lòng dạ không yên lại nghe thấy Hứa Mạn Nhi nói: “Lạ thật, chỉ mấy tháng không gặp thôi mà, điện hạ thích ăn bánh đậu phộng từ khi nào vậy?”

 

“Thần thiếp sai người hạ và muội muội đây Lời này vừa nói xong, Triệu Thanh Nghi lập tức ngẩng đầu: “Muội nói vậy là có ý gì?

 

Hứa Mạn Nhi thản nhiên đáp: “Điện hạ không thích ăn quả hạch, sao vương phí lại không nhớ rõ chuyện này vậy?”

 

Triệu Thanh Nghỉ khẩn trương nuốt nước bọt: “Ta, ta không nhớ rõ “

 

Mộ Dung Bắc Uyên mặt không biểu tình nhìn nàng ta: “Bỏ đi, chỉ là chuyện nhỏ”

 

Triệu Thanh Nghỉ nghiến răng nghiến lợi nhìn Hứa Mạn Nhi: “Muội muội đúng là vừa dịu ngoan vừa thanh cao, tâm tư lại trong sáng, đến cả khẩu vị của điện hạ cũng nhớ rõ, khiến bổn cung phải bội phục”

 

Hứa Mạn Nhi mỉm cười đầy ý tứ với nàng ta: “Chỉ cần để ý thì sẽ nhớ kĩ thôi, cũng không phải chuyện gì khó”

 

Mộ Dung Bắc Uyên có thể thấy sự chênh lệch khập khiễng giữa hai người.

 

Hơn nữa, trước đó Hứa Mạn Nhi có nói, vì vương phi có hơi không thích nàng ấy, nên nàng ấy mới băn khoăn, không lập tức trở về Thần Vương phủ tìm hắn.

 

Mộ Dung Bắc Uyên càng thêm tin tưởng hai người này không hợp nhau.

 

Hẳn nhìn về phía Hứa Mạn Nhị, hỏi: “Nàng thích ăn bánh đậu phộng à?”

 

Hứa Mạn Nhi lắc đầu đáp: “Khẩu vi của thiếp từ trước đến nay luôn giống với điện hạ”

 

Mộ Dung Tẽ lập tức nói với Triệu Thanh Nghỉ: “Bổn vương và Hứa cô nương đều không thích ăn bánh đậu phộng, cũng không thể lãng phí tấm lòng của vương phi được, nàng mang về tự mình ăn đi”

 

Triệu Thanh Nghỉ không tình nguyện cất đĩa bánh vào.

 

“Trên mặt Hứa Mạn Nhi còn mang theo một nụ cười hiền lành: “Đúng rồi, quên nói với vương phi, về sau người không cần gọi muội là Khương Lan nữa, cứ gọi muội là Mạn Nhi. Khương Lan là tên giả trước đây của muội, tên thật của muội là Hứa Mạn Nhi”

 

Ở nơi Mộ Dung Bắc Uyên không thấy được, Triệu Thanh Nghỉ liếc mắt nhìn nàng ấy đầy dữ tiệc, miệng lại nói lời khách sao.

 

“Được, Mạn Nhi muội muội. Muội đã về vương phủ thì tỷ muội chúng ta phải cùng nói chuyện nha, muội nhất định phải thường xuyên đến viện của bổn cung chơi đấy!”

 

“Nhất định rồi: Hứa Mạn Nhi thấy Triệu Thanh Nghỉ đi khỏi thì nhẹ nhàng thở ra, vậy là xem như qua được một cửa rồi.

 

Chỉ mong sau này sẽ không có thêm phiền phức nào nữa Nhưng cũng may, thái độ của Mộ Dung Bắc Uyên đối với nàng ấy vẫn chưa thân thiện lắm, hiển nhiên hẳn vẫn chưa tiếp nhận được nàng ấy.

 

Cho nên, Hứa Mạn Nhi quyết định sẽ đi từng bước một.

 

Hai ngày cứ thế trôi qua một cạnh trống vắng, đến khi hoàng hôn buông xuống, một trận tuyết lớn kéo đến.

 

Đợi đến khi sắc trời chuyển sang nhá nhem tối thì cả hoàng cung Thịnh Khang đều được nhuộm một màu trắng tinh khôi của tuyết.

 

Trong cung, Phượng Vệ đến điện Phương Niên tìm Triệu Khương Lan, nói rõ hết những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay cho nàng nghe.

 

Triệu Khương Lan gật đầu: “Bên phía Hứa Mạn Nhi có thuận lợi không?”

 

Phượng Vệ bẩm báo: “Tạm thời vương gia vẫn chưa hoài nghỉ thân phận của Hứa cô nương, nhưng cũng không thân cận nàng ấy, dựa theo tính cách của vương gia mà nói, nếu Hứa cô nương quá ra sức thì sẽ biến khéo thành vụng, như hiện tại cũng tốt lắm rồi”

 

“Nàng ấy rất thông minh, hẳn sẽ biết nên làm thế nào”

 

Phượng Vệ vừa đi khỏi, Triệu Khương Lan đã mở cửa số ra, nhìn thấy khung cảnh bên ngoài phủ một màu trẳng tinh tươm, trong lòng cảm thấy cực kỳ cô độc.