Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 565



Còn chưa đi được nửa canh giờ, Như Ngọc đã căng thẳng quay trở lại. 

“Vương Phi, Vương Phi, người có đang thức chứ?” 

Hắn ta vừa gõ cửa vừa đứng bên ngoài hô lên. 

Vân Quán Ninh vẫn chưa có nghỉ ngơi. 

Viên Bảo với Mặc Tông Nhiên đi chơi đến quá khích, đến bây giờ cũng chưa có trở về. Nàng đặt quyển sách thuốc xuống bàn, bảo Như Yên ra mở cửa cho Như Ngọc đi vào. 

“Thế nào?” 

Nhìn Như Ngọc thở hồng hộc như trâu, Vân Quán Ninh nhíu mày hỏi. 

“Chủ nhân muốn giết người!” 

Như Ngọc sốt sắng nói: “Vương Phi, nếu người còn thức thì hay là tới Hàn Vương phủ một chuyến đi.” 

“Nếu như chậm trễ, chỉ e là Hàn Vương sẽ khó bảo toàn mạng sống!” 

“Xảy ra chuyện gì?” 

Vân Quán Ninh cả kinh. 

Không phải Mặc Diệp về Thỉnh Trúc Viện sao? 

Tại sao lại đi tới Hàn Vương phủ? 

“Chuyện nói ra dài dòng lắm, nhưng mà đêm nay chủ nhân rất tức giận, cũng không biết Hàn Vương đã đắc tội gì lại khiến chủ tử đằng đằng sát khí đi tới Hàn Vương phủ, lúc này…” 

Như Ngọc còn chưa nói hết, ngoài cửa đã truyền tới âm thanh của Chu Oanh Oanh. 

“Ninh nhi!” 

Nàng ta cũng kinh hồn bạt vía chạy vào Thanh Ảnh Viện: “Ninh nhi, nhanh đi ngăn cản lão thất lại đi.” 

“Cũng không biết Vương gia nhà ta đã trêu chọc đệ ấy như thế nào nữa, đệ ấy muốn giết Mặc Hàn Vũ nhà ta đó!” 

Từ trước tới giờ, Chu Oanh Oanh ở trong mắt của Vân Quán Ninh là một người lúc nào cũng lạc quan hàng đầu, tính cách mạnh mẽ phóng khoáng. 

Đêm nay là lần đầu tiên, Vân Quán Ninh nhìn thấy nàng ta hớt hải, hoảng loạn như thế. 

“Nhị tẩu, sao thế? Tẩu từ từ nói xem.” 

Chu Oanh Oanh cũng đã tới cầu cứu rồi, dĩ nhiên Vân Quán Ninh sẽ không thấy chết mà không cứu… Dù lúc này có hơi chóng mặt, nhưng mà nàng vẫn lập tức trở mình nói. 

Cả hai người cùng đi ra ngoài cửa, Chu Oanh Oanh cũng tranh thủ mà kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho Vân Quán Ninh nghe. 

“Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì nữa.” 

Chu Oanh Oanh lại thút thít, sắc mặt vô cùng hoảng loạn giống như bị dọa Sợ. 

“Lúc Mặc Hàn Vũ nhà ta được người của phụ hoàng cho người đưa về thì vẫn rất khỏe. Chỉ nghe nói phụ hoàng đã hạ lệnh nửa năm này chỉ có thể ăn cơm trắng với nước…” 

Nàng ta cầm lấy tay của Vân Quán Ninh, cả người cũng đang thoáng run rẩy. 

Như Yên và Như Ngọc gấp rút xách đèn theo, cả bốn người cùng đi ra khỏi Vương phủ. 

“Nhưng mà chẳng bao lâu sau đó, lão thất lại đằng đằng sát khi tiến vào Hàn Vương phủ. Đệ ấy cũng không có nói lý do gì hết, cứ tóm lấy Mặc Hàn Vũ nhà ta mà đánh một trận.” 

Chu Oanh Oanh lau nước mắt nói tiếp. 

“Muội cũng biết rồi đó, Vương gia nhà ta bây giờ mập như heo vậy.” 

Vốn dĩ bầu không khí đang căng thẳng, lại bởi vì một câu “mập như heo” của Chu Oanh Oanh mà giảm xuống rất nhiều. 

Chu Oanh Oanh cũng không nhịn được, bật cười hì hì một tiếng. 

Vừa khóc vừa cười, cười đến mức mũi đang bị nghẹt lại phì ra một cái bong bóng nhỏ. 

Nàng ta bỗng đỏ mặt tới tận mang tai, vội vàng cầm khăn giấy liên tục chùi nước mũi. 

Vân Quán Ninh dở khóc dở cười: “Nhị tẩu, nói trọng điểm đi. Nếu không thì cho dù ta có tới Hàn Vương phủ, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, như vậy thì làm sao khuyên Mặc Diệp được?” 

“Ừ nhỉ, đúng đúng.” 

Chu Oanh Oanh lại vội vã nhét khăn tay vào trong ống tay áo. 

Sau lại cầm tay của Vân Quán Ninh, nhanh chóng chạy đi trên đường lớn. 

“Thực ra ta cũng không biết xảy ra chuyện gì nữa. Lão thất nhà muội vừa vào cửa đã lập tức đánh lão nhị nhà ta.” 

Trước tình hình cấp bách, Chu Oanh Oanh cũng không kịp nhớ tới cái gì là “Mặc Diệp”, “Mặc Hàn Vũ” nữa, trong miệng liên tục nói “lão thất nhà muội”, “lão nhị nhà ta”.