Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 566



“Muội cũng biết rồi đó, lão nhị nhà ta khẳng định là đánh không lại lão thất nhà muội rồi.” 

Nhìn thấy Mặc Hàn Vũ bị đánh đến mặt mũi sưng vù. 

Chu Oanh Oanh lại không khuyên Mặc Diệp được, dùng cả tên của Mặc Tông Nhiên ra dọa nhưng người kia vẫn thờ thơ không chút dao động. 

Cho nên đánh vẫn cứ đánh. 

Chu Oanh Oanh không còn cách nào khác, không thể làm gì hơn là nửa đêm chạy tới Minh Vương phủ để cầu cứu Vân Quán Ninh. 

“Lão nhị nhà ta trước giờ tính cách phong lưu tuấn đãng, bây giờ mập thây rồi vốn không thể chống được cảnh đòn roi. Mà lão thất nhà muội lại đánh đến mặt mũi của ngài ấy sưng vù, quả thật là không dám nhìn tới.” 

Nhìn vẻ mặt ghét bỏ đó của Chu Oanh Oanh, Vân Quán Ninh lại hỏi: “… Liên quan hả? 

“Đó là nam nhân nhà muội mà!” 

“Nam nhận nhà ta hả, bị nam nhân nhà muội đánh đến không xong rồi!” 

Vân Quán Ninh: “… Xin lỗi.” 

“Không liên quan gì tới muội.” 

Chu Oanh Oanh cười nói: “Nhưng mà nha, lão thất ra tay đúng thật là tàn nhẫn! Ta cũng không biết nên tìm ai để cứu trợ nên đã nghĩ tới muội.” 

“Lão thất nhà muội sủng muội như vậy, thiết nghĩ cũng chỉ có muội mới có thể cản đệ ấy lại.” 

Vân Quán Ninh ngơ ngác. 

Mặc Diệp sủng nàng từ bao giờ thế? 

Sao mà trong mắt của mọi người, ai cũng đều cho rằng là Mặc Diệp sủng nàng vậy? 

“Vì sao lại không đi cầu cứu phụ hoàng?” 

Nàng tò mò hỏi. 

“Ta nào dám chứ.” 

Chu Oanh Oanh ngó mắt nhìn sang Vân Quán Ninh, lại nói: “Muội thật sự cho rằng phụ hoàng đối với ai cũng đều cưng chiều như đối với muối sao? Trong đám chị em bạn dâu chúng ta, phụ hoàng chỉ coi mỗi mình muội giống như nữ nhi ruột thịt của người mà thương yêu thôi.” 

“Muội đi hỏi thử đại tẩu mà xem, hỏi thêm vợ của lão tam luôn, có ai dám ở trước mặt của phụ hoàng mà làm càn không?” 

Đám chị em bạn dâu của các nàng nhìn thấy Mặc Tông Nhiên đều là run lẩy bẩy, đến thở cũng không dám thở mạnh. 

Cũng chỉ có mỗi nha đầu Vân Quán Ninh này, dám làm càn ở trước mặt của phụ hoàng. 

Không những không bị phụ hoàng quở trách, ngược lại còn răm rắp nghe theo nàng. 

Chu Oanh Oanh nhìn nàng bằng đôi mắt ngưỡng mộ. 

Vân Quán Ninh cười gượng. 

Đó còn không phải là bởi vì da mặt của nàng dày sao. 

Da mặt dày thì mới có thể ăn thịt được. 

Đám người của Chu Oanh Oanh lại không có đủ vô liêm sỉ mà quấn quít lấy phụ hoàng, còn nói cái gì mà phụ hoàng sủng nàng chứ… Chung quy lại đều là nhờ vào da mặt dày, nếu không thì đã không có rồi. 

“Hơn nữa.” 

Chạy được một đoạn, Chu Oanh Oanh có hơi thở dốc. 

Nàng ta chạy chậm lại một chút, nói: “Hơn nữa, phụ hoàng có nói rồi, sáng mai sẽ không cho Mặc Hàn Vũ ăn đồ ăn ngon nữa.” 

“Đêm nay ngài ấy tranh thủ cơ hội, rất cật lực mà ăn cho sướng miệng…” 

“Nếu như gọi phụ hoàng tới, bị phụ hoàng nhìn thấy không phải sẽ càng thêm tức giận sao?” 

Đặc biệt chính là lúc Mặc Hàn Vũ đang ăn đến say mê, Mặc Diệp đã tiến vào đánh hắn, đánh đến mức khiến hắn nôn hết luôn đồ ăn ra ngoài. 

Chu Oanh Oanh lắc đầu: “Nếu như phụ hoàng tới, không những sẽ không giúp ngài ấy, có thể sẽ cùng với lão thất đánh không chừng.” 

Vân Quán Ninh: “… Tẩu nghĩ cũng thật chu đáo đó.” 

Đang lúc nói chuyện, tỷ muội bạn dâu hai người cũng đã tiến và Hàn Vương phủ. 

cửa lớn của Hàn Vương phủ bị hỏng bản lề ngã lệch sang một bên, đến bây giờ cũng không có người sửa sang lại. Hơn hết lúc nãy Mặc Diệp đang lúc nóng giận mà đạp một cước đã khiến ngã luôn xuống đất. 

Vân Quán Ninh mặc niệm cho cánh cửa này một giây. 

Còn lại thì đều dùng để mặc niệm cho Mặc Hàn Vũ. 

Bởi vì vừa vào tới cửa đã nghe từ phía đại sảnh truyền tới giọng lợn bị chọc tiết của Mặc Hàn Vũ.