Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người

Chương 60: Đáng thương quá, ngay cả cầm bát cũng không vững



Bắc Minh Thần nhìn thoáng qua Phật Tịch, khinh miệt hừ lạnh một tiếng, cảnh cáo nàng: "Có lẽ vương phủ không thiếu gì cả, tốt nhất là vương phi theo bổn vương trở về đi."

"Ha ha ha..." Phật Tịch cười cứng đờ.

[Chỉ một chữ, không.]

Vẻ mặt nàng lấy lòng nhìn về những người bán đồ phía trước, giọng nói dịu dàng: "Vương gia, chúng ta qua bên kia đi, ngài nhìn xem bên kia có rất nhiều đồ."

Bắc Minh Thần nhìn qua, cất bước đi đến trước người Phật Tịch, kéo tay của nàng đi thẳng về phía trước.

Khóe miệng Phật Tịch cong lên, tỏ vẻ nàng rất rất bất đắc dĩ.

[Giống như bé gái vậy, cứ muốn nắm tay nhau.]

[Đi nhà xí có muốn đi cùng không.]

Bắc Minh Thần thở dốc, cuối cùng không có bất kỳ phản ứng nào. Hắn không biết vì sao khi tiếp xúc với Phật Tịch sẽ khiến cho cả người cảm thấy rất dễ chịu.

Phật Tịch nhanh chóng bị hàng hóa rực rỡ sắc màu thu hút, vui vẻ chỉ xung quanh.

"Vương gia, ngài nhìn miếng ngọc bội kia kìa, ta cảm thấy rất hợp với Vương gia."

Bắc Minh Thần liếc nhìn, đi thẳng về phía trước, không phản ứng với nàng.

Phật Tịch không nản lòng, chỉ về trên sạp hàng khuyên tai ngọc cạnh nàng, đắc chí nói: "Vương gia, ngài nhìn xem khuyên tai ngọc này rất thích hợp với ngài, rất đẹp."

Bắc Minh Thần không hề phản ứng, ánh mắt nhìn phía trước.

Ông chủ sạp hàng thấy có người mua, vui vẻ giới thiệu: "Cô nương có ánh mắt nhìn quá, ngọc này..."



"Haiz..." Phật Tịch còn chưa nghe xong ông chủ sạp hàng nói gì đã bị Bắc Minh Thần kéo đi về phía trước.

[Không lịch sự gì cả, hơn phân nửa là do thói quen, đánh một trận là ngoan ngay.]

Bắc Minh Thần nắm chặt tay hơn.


Khẽ nhíu mày khẽ nhíu mày giật giật tay.

[Hắn nắm chặt như thế làm gì?]

Bắc Minh Thần thả nhẹ tay, đi thẳng về phía trước.

Phật Tịch quay đầu nhìn xung quanh.

"Vương gia, ngài nhìn xem. Bên đó có một khối gỗ tử đàn, trên đó khắc chim hoàng yến, ta cảm thấy rất hợp với khí chất của ngài. Vương gia nhìn xem, chỗ đó còn có một mảnh ngọc bội làm tôn người lên. Vương gia, bên kia có một chiếc dù. Vương gia..."

"Im miệng!" Bắc Minh Thần không thể nhịn được nữa, khẽ gầm lên.

Trong chớp mắt, Phật Tịch dừng nói, quay đầu nhìn Bắc Minh Thần, chớp đôi mắt to vô tội.

[Làm gì hung hăng như thế?]

[Ta không ép ngươi đi dạo phố cùng ta.]

[Là chính ngươi muốn đi theo, còn đi nhanh như vậy, hại ta không có thời gian mua đồ.]

[Haiz, cảm giác bỏ qua mấy vạn rồi.]

Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng lòng của nàng, nhắm mắt kìm nén lửa giận. Lúc hắn mở mắt ra lần nữa nhìn về phía Phật Tịch.



"Muốn mua cái gì thì mua đi."

Phật Tịch nghe vậy sửng sốt mấy giây, giương môi nở nụ cười.

Hai người tiếp tục đi đến phía trước.

"Vương gia, ngài nhìn xem, chỗ đó có bán mứt quả."

Bắc Minh Thần nhìn theo hướng Phật Tịch chỉ, thấy một người bán hàng rong bán mứt quả.

Phật Tịch kéo Bắc Minh Thần chạy đến đó.

"Ông chủ, bán hai xiên mứt quả."

"Có ngay." Ông chủ lấy hai xiên đưa cho Phật Tịch.

Linh Tiêu vội đi qua đưa bạc.

Phật Tịch hất tay Bắc Minh Thần ra, đưa một xiên mứt quả cho hắn.

"Cho này..."

[Xem ra từ xưa đến nay đều có mứt quả nhỉ?]

Bắc Minh Thần nheo mắt lại, nhìn Phật Tịch: "Nàng chắc chắn muốn ăn thứ này à?"

Phật Tịch nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ kiên quyết.

[Cần gì tỏ vẻ chán ghét như thế.]