Vương Phi Tiểu Bổ Khoái

Chương 6



Tờ mờ sáng hôm sau Tiêu Ân đã lên đường về phủ, đoạn đường từ Thanh Sơn vào kinh thành cũng hết vài ngày đi đường.

Vận dụng khinh công học mười mấy năm trời nàng đi liên tục cả ngày lẫn đêm mới có thể đến một thành gần Thanh Sơn nghỉ ngơi. Tiêu Ân nhìn xung quanh đánh giá một lượt, nơi đây không giống triều đại nào trong lịch sử cả. May mắn lúc rời đi nàng đã trộm y phục của Lục Ngọc để thay không thôi lại thêm phiền phức, sư phụ không dám cho nàng cả một con ngựa nữa chứ đúng là lão keo kiệt mà.

Tiêu Ân túm vội người đi đường hỏi tìm quán trọ gần nhất để nghỉ ngơi và thay y phục. Đồ Lục Ngọc có thể đẹp nhưng lại mang một màu tráng toát chẳng khác nào nàng đang chịu tang cho y, người đi đường thì quăng cho nàng ánh mắt đồng cảm.

Quanh co một hồi trong thành nàng cũng tìm được trọ nghỉ ngơi nhưng mà giá phòng.... Quá đắt rồi.

- 1 đêm 4 lượng, trọ của ngươi ngủ ra vàng à?

- Khách quan, trọ của tiểu nhân là trọ duy nhất ở đây rồi ngài không nên nói như vậy, ngài không thuê để người khác thuê.

- Ta không cần, ngươi cứ ủ cái phòng ở đấy cho ra vàng đi.

Tiêu Ân và tiểu nhị lời qua tiếng lại một hồi nàng mới rời đi, quả thật vật giá leo thang mà. Từ hiện đại đến cổ đại chỗ nào cũng có gian thương quá đáng sợ rồi.

Tiêu Ân chỉ còn cách ghé quán sủi cảo ven đường mà ăn thôi

- Cái gì 1 bát 25 đồng?

- Tiểu công tử đây là giá rẻ nhất rồi đấy.

- Bớt đi, 20 đồng thôi.

- Tiểu công tử quả thật không được.

- Ta bán cho bà thông tin của Kiếm thánh Lục Ngọc.



- Kiếm thánh ở ẩn nhiều năm ai biết tin y chứ.

- Vậy ta có tin đây.

- Nếu tin hữu ích ta bớt 5 đồng, không có thì tăng gấp đôi.

Nàng ghé tai lại nói nhỏ vào tai lão bản

- Được, y đã nhận đệ tử quan môn, là một nữ tử dung mạo khuynh quốc khuynh thành. Nghe đâu nàng ta đã rời núi.

- Được tin này ta mua.

Tiêu Ân nghe xong cũng tranh thủ ăn lấy ăn để không sót một miếng sủi cảo nào. Nàng đau lòng thật mà giá cả quá mắc rồi. Lần đầu trong đời nàng phải tự bán thông tin như vậy, tiếc ghê nhưng sư phụ à người gánh hộ đồ nhi lần này.

Loay hoay trong thành cả ngày trời nàng chỉ mua được và cái bánh bao để đi đường một cái tới mười đồng thật cắt cổ nàng mà.

Tiêu Ân không biết rằng nàng sau khi rời khỏi thành đã có vài người theo sau nàng. Lục Ngọc vang danh khắp nơi nhiều người cầu mà không được nay một tiểu tử lại có tin về y chắc chắn biết y ở đâu.

Nàng đang đau đầu không biết tối nay phải nghỉ lại ở đâu, thì trong thành xuất hiện tin đồn ngoài miếu ở ngoại thành dạo này xuất hiện hồn ma lảng vảng còn đuổi theo người đi đường nữa. Tiêu Ân vừa nghe trong đầu liền loé sáng cổ nhân nói không sai "Nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất"

Tiêu Ân tranh thủ lúc trời sắp tối chạy ra miếu thờ, bên trong miếu đổ nát bốc mùi ẩm mốc. Bức tượng thờ ở giữa là vị Quan Công tay cầm trường đao uy nghi, nhưng tiếc là không được tu sửa đã bị mạng nhện đóng xung quanh. Xuống cấp trầm trọng miễn cưỡng có thể ở lại một đêm. Dù sau có câu

"Đừng thấy miếu rách mà khinh,

Miếu rách mặc miếu, thần linh hãy còn."

Nàng quỳ lạy vài cái xin ở nhờ 1 đêm, xong hết mấy nghi lễ đấy. Tiêu Ân gom lại vài đống rơm xung quanh làm thành một cái chiếu nhỏ, nhóm lên một nhóm lửa nhỏ xong hết nàng mới đặt lưng xuống nghỉ ngơi. Nàng tránh nằm ngay giữa đường vì nghe đâu kiêng kị, dù theo tư tưởng hiện đại nhưng đây chuyện tâm linh không đùa được đâu.