Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 129



“Tiền bối...”

Huyết Thủ Nhân Đồ đứng lên, cười chào hỏi.

“Không tồi nhỉ! Thoáng cái đã đột phá tới Địa Cảnh đỉnh phong, bây giờ chắc ông đang thấy mình rất mạnh nhỉ?”

Khóe miệng Lâm Phong nhếch lên thành một nụ cười như có như không. Huyết Thủ Nhân Đồ nhìn thấy nụ cười này thì âm thầm rùng mình.

Lão ta không nhìn thấu được cảnh giưới của Lâm Phong, mà Lâm Phong chỉ liếc mắt đã thấy thực lực của lão ta!

Điều này khiến cảm giác hưng phấn của ông ta nháy mắt đã xẹp xuống! “Không dám, so với tiền bối thì tôi còn lâu mới bằng!” Huyết Thủ Nhân Đồ nói.

“Ông biết đạo lý này là được rồi! Bất kể ông mạnh bao nhiêu, thì trước mặt tôi cũng chỉ là con kiến hôi.”

Lâm Phong thản nhiên nói.

“Chỉ là... Tiền bối, tôi không biết trình độ bản thân mình hiện tại thế nào, có thể mong tiền bối giúp tôi mài giữa một chút không?”
Huyết Thủ Nhân Đồ nhìn Lâm Phong, trong mắt xuất hiện chút khác thường.

Lâm Phong cười lạnh một tiếng, tát một cái đánh bay Huyết Thủ Nhân Đồ ra ngoài.

Huyết Thủ Nhân Đồ lau máu tươi bên khóe miệng, bò dậy, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ.

Quá nhanh! Lão ta thậm chí còn không biết đối phương ra tay thế nào!

Vốn cho rằng bản thân đột phá Địa Cảnh đỉnh phong rồi, có thể đánh tay đôi với đối phương!

Không ngờ răng chênh lệch lại nhiều đến thết

Đây là thực lực của cường giả Thiên Cảnh sao?

“Còn cần thử không?”

Lâm Phong hỏi.

“Tiền bối, tôi hiểu rồi!”

Vẻ mặt Huyết Thủ Nhân Đồ cung kính, hoàn toàn chịu phục!

“Diệp Thiên Tâm, ông là một người thông minh! Con người tôi thích giao tiếp với người thông minh thôi!”

“Ông ngoan ngoãn đi theo tôi thì tôi không bạc đãi ông, bao gồm cả mối thù lớn ông đang mang! Nếu như tôi vui vẻ, cũng có thể tiện tay giải quyết giúp luôn.”
Lâm Phong bình thản nói. Thực ra anh đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện trong rừng cây nhỏ.

Hai mươi năm trước, toàn bộ nhà Diệp Thiên Tâm bị gϊếŧ, nhất định là đã đắc. tội ai đó!

Hơn nữa quyền thế của người này cũng không nhỏ, nếu không thì tới bây giờ liên minh võ đạo cũng không còn đuổi gϊếŧ Diệp Thiên Tâm!

Dtt nghe thấy thế, ánh mắt phức tạp, không ngờ Lâm Phong sẽ nói như thế. Đúng là lão ta có thù oán! Món nợ máu!

Nằm mơ lão ta cũng mơ mình ăn thịt kẻ thù, gặm xương kẻ thù, uống máu kẻ thù!

Nhưng lão ta biết rõ bản thân không tự trả thù được! Cho dù đột phá tới Thiên Cảnh cũng không thể!

Lai lịch của đối phương kinh khủng tới mức lão ta không sinh ra lòng phản kháng nổi.

Bây giờ nghe Lâm Phong nói vậy, lão ta lại hơi lung lay.

Lão ta không cho rằng Lâm Phong có thể giúp mình báo thù, nhưng Lâm Phong còn trẻ mà đã là võ giả Thiên Cảnh, phía sau nhất định là có chỗ dựa mạnh mẽ...
Nếu như thế lực sau lưng anh ra tay thì sẽ khác!

“Tiền bối, chỉ cần cậu giúp tôi báo thù thì mạng này của tôi cũng là của cậu!”

Giống như Lâm Phong đã nói, dtt là kẻ thông minh!

Sau khi Lâm Phong tình nguyện giúp mình báo thù, lão ta lập tức tỏ lòng chân thành của mình!

Lão ta biết trước mặt Lâm Phong, nói bất cứ lời giả dối nào cũng chẳng có ý nghĩa gì, đối phương chỉ cần liếc mắt là nhìn ra.

“Tốt!” Lâm Phong nhìn Diệp Thiên Tâm, suy nghĩ chốc lát rồi nói:

“Ông tới Vân Xuyên một chuyến, giúp tôi điều tra về nhà họ Trần! Tôi cần biết tất cả tình báo về nhà họ Trần ở Vân Xuyên.”

“Được.”