Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 130



Diệp Thiên Tâm không hỏi vì sao mà đồng ý ngay, lập tức xoay người rời đi!

Nhìn bóng dáng Diệp Thiên Tâm rời đi, Lâm Phong do dự trong chốc lát rồi lấy điện thoại ra gọi cho Trần Y Nặc.

Hôm nay tuy rằng anh đã gửi tin nhắn cho Trần Y Nặc rồi nhưng đối phương chưa trả lời, nên anh định thử lại lần nữa.

Mà lần này điện thoại thật sự có người nghe!

“Y Nặc, cuối cùng em cũng nghe điện thoại của anh!”

Lâm Phong hơi vui vẻ.

“Tin nhắn hôm qua anh gửi là có ý gì?”

Trần Y Nặc hỏi.

Cô ấy vốn không định nghe máy, nhưng vừa nghĩ tới tối hôm qua Lâm Phong nói có thể trị được bệnh của con gái, cô ấy vẫn không nhịn được mà nhấn nút nghe.

Con gái là điểm yếu của cô ấy, vì con gái, cô ấy có thể buông hết những thành kiến xuống.

“Anh có thể chữa trị bệnh của con gái em! Anh đảm bảo! Tuyệt đối không lừa em.
Lâm Phong nghiêm túc nói.

“Nếu như em tin tưởng anh thì chúng ta hẹn gặp ở chỗ nào đó đi, giờ anh có thể đi gặp em luôn!”

“Đừng! Tôi không dám gặp anh một mình! Tối hôm qua có anh trai tôi ở đó mà anh còn dám động chạm tôi! Nếu gặp riêng mình anh thì ai biết anh định làm gì nữa!”

Lâm Phong nghe thế thì lúng túng sờ sờ mũi, không biết nên nói gì.

Lúc đó tình hình nguy cấp, nếu anh không làm thế, không chừng còn xảy ra hiểu lầm động trời nào nữa kìa!

“Vậy ý của em thế nào? Chuyện giữa hai người lớn cũng không nên để ảnh hưởng tới bệnh tình của trẻ con đúng không?”

Lâm Phong hỏi.

Trần Y Nặc nghe vậy thì im lặng trong chốc lát rồi nói:

“Ngày mai, ngày mai anh tới bệnh viện Nhân Dân số một một chuyến, đến lúc đó không chỉ có mình anh mà còn có các danh y khác nữa! Mọi người cũng có thể bàn bạc với nhau!”
“Lâm Phong, nếu như anh có thể trị hết bệnh của Tiểu Luyến Luyến thì tôi có thể nghĩ tới việc tha thứ cho anh.”

“Không thành vấn đề, anh đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”

Lâm Phong kích động nói.

“Đừng khoác lác, nhắc anh một cậu, Giang Quân Lâm để ý tới anh rồi đấy! Anh chú ý chút đi.”

“Y Nặc, em đang quan tâm anh ư?”

. T

ruyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Không, tôi chỉ sợ anh không sống được tới ngày mai.” Trần Y Nặc cười lạnh một tiếng, cúp luôn điện thoại.

Lâm Phong nghe thấy thế thì lắc đầu bất đắc dĩ, chỉ là trong lòng lại thấy vui vẻ hơn rất nhiều.

Rõ ràng thái độ của Y Nặc đối với anh đã tốt hơn rất nhiều, không chỉ có nhận điện thoại của anh mà còn nhắc anh chú ý an toàn, đây chắc chắn là dấu hiệu tốt!
Hai người ở chung nhiều năm như vậy, anh hiểu rõ tính cách của Y Nặc!

Y Nặc là người phụ nữ chỉ ăn mềm không ăn cứng, điển hình của người mạnh miệng mềm lòng.

“Giang Quân Lâm, chờ ngày mai chữa khỏi bệnh cho Tiểu Luyến Luyến rồi, cũng sẽ là ngày chết của mày!”

Trong mắt Lâm Phong xuất hiện sát ý thoáng qua.

Tối hôm qua khi tìm tòi trong ký ức của Tư Đồ Hạo, đương nhiên anh cũng biết chuyện ám sát có liên quan đến Giang Quân Lâm!

Chỉ là thời gian có hạn, chưa kịp tính sổ mà thôi!

Hiện tại nếu Y Nặc cũng đã nói như thế thì anh không ngại chờ thêm một ngày nữa.

Đúng lúc này, Lâm Phong phát hiện điện thoại di động của anh reo lên, bên trên là một đầu số của thành phố Kim Lăng xa lạ!

Hiện tại ở thành phố Kim Lăng này không có nhiều bạn bè của anh, cho nên là ai gọi tới?

Lâm Phong suy nghĩ chốc lát rồi nghe máy.

“Anh là Lâm Phong đúng không?”

Đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nữ dễ nghe.

“Lừa đảo à?”

Lâm Phong trả lời.

Đầu bên kia điện thoại sửng sốt một chút, rồi tức giận đáp trả:

“Lừa cái gì mà lừa, tôi là giáo viên dạy kèm cho Lâm Vân Dao!”

“Vừa nãy ở trường học, em gái anh làm nổ chiếc xe thể thao hơn ba triệu tệ của người ta, bây giờ đối phương báo cảnh sát rồi, yêu cầu em gái anh bồi thường! Anh mau...”

“Được, tôi tới ngay đây!”

Lúc cúp điện thoại, Lâm Phong hơi cạn lời.

Tiểu Dao ở trường học làm gì?

Sao lại làm nổ xe của người ta? Thế này thì dũng mãnh quá!

Chẳng qua anh cũng không suy nghĩ gì nhiều, nhanh chóng chạy tới đại học Kim Lăng.

Đừng nói là làm nổ xe thể thao, dù có nổ tung luôn cả trường học thì anh cũng không mắng em gái một câu nào!

Có mỗi đứa em gái ruột, sao lại không thương cho được?