Anh vừa liếc mắt là có thể nhìn ra Dược Vân chỉ là bậc một Hậu Thiên mà thôi, cũng chỉ tương đương với một tu giả luyện khí bậc một nhỏ nhoi.
Đây cũng là bình thường, thầy thuốc chuyện tâm nghiên cứu y học, võ lực đương nhiên sẽ không quá cao.
Adv
Dù gì cũng không phải ai cũng có được linh thể trời sinh như anh, một khi bộc phát, rất nhiều thứ đều có thể tự thông thạo mà không cần thầy.
“Tôi không phải muốn ra mặt giúp đỡ Giang gia! Trên thực tế, Dược Vương Cốc bọn tôi vẫn luôn là môn phái trung lập, sẽ không nhúng tay vào bất cứ cuộc chiến nào!”
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh một chút! Có những chuyện không nên quá tuyệt tình, sẽ không có lợi ích gì cho anh cả.”
Thầy thuốc Dược Vân nói.
Adv
“Rắc!”
Lâm Phong bẻ gãy cổ Giang Tịch Ninh, hỏi:
“Rồi sao?”
Mọi người đột nhiên yên tĩnh lại.
Khách mời đông đảo nhìn thi thể trên đất, kinh ngạc sững sờ.
Sao… Cuối cùng vẫn dám làm thế?
Lão y sư của Dược Vương cốc đã tự lên tiếng rồi mà anh vẫn không hề do dự bóp nát cổ tiểu thư nhà họ Giang?
Kiêu ngạo tới mức nào đây?
Cho dù Minh chủ liên minh võ dạo là Vương Nhạc Hiên cũng nhíu mày, cảm thấy hơi kinh ngạc.
Lâm Phong này sao lại hãm thế?
Phải biết rằng cho dù là ông ta, ở trước mặt Dược Vân lão y sư cũng phải lễ phép ba phần!
Dược Vân nhìn thoáng qua thi thể Giang Tịch Nịnh, gương mặt vốn lạnh nhạt trong nháy mắt có vẻ khó coi.
“Nếu đến cả đạo lý như vậy mà cậu cũng không hiểu thì lão phu không còn gì để nói, chỉ mong rằng sau này cậu sẽ không hối hận!”
Dược Vân nhìn về phía Tiểu Luyến Luyến, nặng nề nói:
“Bao gồm cả bệnh của cô bé này, tôi cũng sẽ không chữa!”
“Buồn cười, con gái của Lâm Phong tôi làm gì cần người khác phải cứu?” Lâm Phong cười lạnh nói.
Trong mắt người khác, Dược Vân rất lợi hại, nhưng trong mắt anh cũng chỉ là một con kiến lớn hơn một tẹo mà thôi.
Huống chi theo đạo tu tiên, suy nghĩ vẫn luôn là muốn gì làm đấy.
Nếu như bị giới hạn trong những khuôn sáo của thế tục này thì tu tiên làm gì còn ý nghĩa?
Anh sống trên núi khổ ải như vậy là vì cái gì chứ?
“Đạo bất đồng bất tương vi mưu!”
Dược Vân kìm nén lửa giận trong lòng, phẩy tay rời đi.
Lâm Phong nhìn Dược Vân rời đi cũng không ngăn cản.
Dược Vân coi như thức thời, tuy rằng ông ấy tôn sùng đạo đức, luôn nói một đống lời nói vô ích nhưng mục đích không phải là đối địch với anh!
“Cho các người mười phút, nhanh chóng rời khỏi trang viên này, mười phút còn lại chưa đi hết thì ở lại chôn cùng nhà họ Giang đi.” Lâm Phong nhìn về phía đám khách mời bên dưới, lạnh lùng nói.
Khách mời nghe thế đều nhíu mày, hơi bất mãn. Lâm Phong này hình như hơi kiêu ngạo quá đáng thì phải?
Ở nơi này có tất cả mấy trăm thế lực lớn nhỏ của thành phố Kim Lăng đang tụ hội! Lâm Phong thật sự cho rằng một võ giả Thiên Cảnh là có thể không để ý đám võ giả bọn họ à?