Vương minh chủ được xưng là đệ nhất cường giả của thành phố Kim Lăng, là võ giả Thiên Cảnh uy tín, thực lực đã đạt tới Hậu Thiên cảnh tầng ba, có thể nói là vô địch!
Cho dù là trưởng lão Phùng của thương hội Bách Vân cũng chưa chắc đã là đối thủ của Vương minh chủ!
Một nhân vật lớn như vậy ra tay, Lâm Phong có mạnh hơn nữa thì sao?
“Tốt quá, có Vương minh chủ ra tay, có thể báo thù lớn này rồi!”
Tần Thiên Trụ vốn đã tuyệt vọng nhưng không ngờ lại thấy được cảnh này, trong lòng vô cùng kích động.
Adv
“Em nhầm rồi, đúng là thực lực của Vương Nhạc Hiên rất mạnh, là tồn tại vô địch ở thành phố Kim Lăng, nhưng ông ta không có khả năng giết Lâm Phong, nếu như ông ta tình nguyện chõ mõm vào thì cũng đã không ngồi yên xem nhà họ Giang bị diệt!”
Tần Vô Đạo lắc đầu, còn nói thêm:
“Vương Nhạc Hiên xuất hiện lúc này, chắc chắn là có mục đích! Còn nữa, chúng ta cũng không nên chọc vào Lâm Phong này, Tiểu Phong đã cqua đời, không thể vì nó mà đẩy cả nhà họ Tần vào biển lửa được!”
“Anh trai, lẽ nào anh cảm thấy mình cũng không phải đối thủ của Lâm Phong?” Tần Thiên Trụ run rẩy hỏi.
Adv
Tần Vô Đạo lắc đầu không nói gì.
Trên thực tế, khi thấy Lâm Phong ra tay giết hết cả võ giả mà nhà họ Giang nuôi trong nháy mắt kia, ông ta đã biết mình không phải đối thủ của Lâm Phong, nói là ngang ngửa nhau cũng là cho ông ta thể diện mà thôi!
Nhưng Lâm Phong dù có mạnh cũng không thể mạnh hơn Vương Nhạc Hiên!
…
“Lâm Phong, biểu hiện của cậu trong ngày hôm nay quả thực nằm ngoài dự đoán của tôi! Ngay cả tôi cũng phải bội phục!”
Vương Nhạc Hiên đi tới trước mặt Lâm Phong, mỉm cười nói.
“Ngay cả họ Vương tôi mà cậu cũng không nhận ra à?” Nụ cười trên mặt Vương Nhạc Hiên cứng ngắc.
Nếu là người dân bình thường, không biết cũng chẳng sao, dù gì cũng chưa có cấp bậc gì.
Nhưng võ giả bậc này như Lâm Phong mà lại không biết ông ta? Điều này khiến ông ta có cảm giác bị sỉ nhục!
Lâm Phong im lặng chốc lát, hỏi:
“Tôi hẳn phải biết ông ư?”
“Tôi là minh chủ của liên minh võ đạo, Vương Nhạc Hiên! Toàn bộ giới võ đạo của thành phố Kim Lăng này do tôi quản! Cả tôi mà cậu cũng không nhận ra? Cậu còn không biết xấu hổ mà lăn lộn ở Kim Lăng này ư?” Vương Nhạc Hiên nhục nhã nói.
Lâm Phong nghe thế, không nhịn được cười, thản nhiên nói:
“Thì ra là Vương minh chủ à! Ngưỡng mộ đã lâu, không biết bây giờ Vương minh chủ đứng ra là có gì muốn chỉ dạy?”
“Tuy rằng cậu không mạnh bằng tôi, nhưng dù sao còn trẻ cũng đã là võ giả Thiên Cảnh, chưa dám nhắc tới hai chữ chỉ dạy!” Vương Nhạc Hiên nghe thế, vẻ mặt cũng hoàn hoãn hơn.
Cái ông ta cần là thể diện!
Nếu như Lâm Phong đã chịu cho ông ta thể diện thì chính là anh em tốt!
“Lâm Phong, ân oán giữa cậu và nhà họ Giang, tôi không quan tâm mà cũng không muốn quan tâm! Cho dù cậu vừa tiêu diệt nhà họ Giang, tôi cũng không nói một câu!” Vương Nhạc Hiên nói đến đây thì quay sang vẫy tay với Dương Đỉnh Thiên cách đó không xa.
“Đỉnh Thiên, tới đây!”
Dương Đỉnh Thiên lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới, quay qua nhìn Lâm Phong một cái.
“Hôm qua tôi để phụ tá của mình tới nhà cậu mời gặp mặt một lần, nhưng cậu chẳng những không đồng ý mà còn đánh phụ tá của tôi một trận, có đúng không?” Vương Nhạc Hiên hỏi.
“Không sai!” Lâm Phong gật đầu.
“Cậu đã thừa nhận vậy thì tốt! Tôi không làm khó cậu. Bây giờ cậu xin lỗi phụ tá của tôi, chúng ta bỏ qua chuyện này! Sau này mọi người ra ngoài thấy nhau vẫn là anh em!” Vương Nhạc Hiên nói tiếp.
Lâm Phong nghe vậy thì đưa mắt nhìn về phía Dương Đỉnh Thiên, phát hiện ông ta đang liếc mình, nên anh tát luôn cho một cái.
“Bốp!”
Dương Đỉnh Thiên lập tức bay ra ngoài, đập lên ghế ngồi đầy nặng nề, khiến cho cái sân trở nên hỗn độn.