Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 807



“Mục Trần, nếu đã không còn chuyện gì nữa, em cũng mệt rồi! Muốn quay về ngủ một lát!”

“Được! Có cần anh tiễn em không?”

Phùng Mục Trần véo nhẹ má Doãn Diệu, mỉm cười nói.

Giờ đây nguy cơ cận kề, trái tim căng thẳng của cô ta cũng trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

“Không cần đâu! Chút nữa mọi người chắc còn chuyện khác, một mình em về được rồi!”

Adv

Nói xong, Doãn Diệu điềm nhiên như không có gì liếc nhìn Lâm Phong, sau đó xoay người rời đi!

Thế nhưng, đúng vào lúc này.

“Cô đứng lại cho tôi!”

Lâm Phong lạnh lùng nói.

Adv

“Sao thế? Cậu có chuyện gì sao?”

Doãn Diệu mặt không chút biểu cảm nhìn Lâm Phong.

“Soạt~”

Trong nháy mắt, Lâm Phong đã tới trước người Doãn Diệu, tóm lấy cổ cô ta và nâng cô ta lên, lạnh lùng nói:

“Gan của cô lớn quá đấy, không ngờ lại dám giở thủ đoạn sau lưng tôi, lợi dụng tôi?”
“Tôi…Tôi không hiểu cậu đang nói gì!”

Khuôn mặt xinh đẹp của Doãn Diệu đỏ bừng lên, sắp ngạt thở đến nơi!

Mà cảnh tượng bất ngờ này cũng khiến cho tất cả mọi người có mặt đều bị sốc!

Khoảnh khắc tiếp theo.

“Tiểu sư đệ, cậu đang làm gì vậy? Mau buông ra cho anh!”

Đột nhiên vẻ mặt của Phùng Mục Trần trở nên lạnh lùng, vươn tay nắm lấy cổ tay của Lâm Phong, ra hiệu cho Lâm Phong mau buông ra!

Ánh mắt Lâm Phong khẽ động, suy nghĩ một chút sau đó vẫn quyết định tạm thời buông tha cho Doãn Diệu!

Anh thấy rằng, chỉ cần mình nói rõ mọi chuyện, có lẽ lục sư huynh sẽ chính tay trừ khử người phụ nữ này!

“Tiểu sư đệ, anh thực sự không hiểu cậu, ngang ngược mấy cũng phải có mức độ chứ?”

“Đối với người của mình mà cũng ra tay tàn nhẫn như vậy, cậu xem cậu hành hạ Doãn Diệu thành cái gì rồi? Sắp ngất luôn rồi kìa!?
Phùng Mục Trần rất tức giận liếc nhìn Lâm Phong, sau đó, không đợi Lâm Phong trả lời, anh ta lại nhẹ nhàng vỗ lưng của Doãn Diệu, lo lắng hỏi: “Diệu Diệu, em không sao chứ?”

“Em khó chịu quá…khụ khụ….”

Doãn Diệu ho liên tiếp mấy tiếng, cuối cùng khom lưng ngồi xổm trên mặt đất, giả vờ làm ra dáng vẻ rất khó chịu!

Phùng Mục Trần thấy vậy vẻ mặt khó chịu, quay đầu nhìn Lâm Phong trầm giọng nói: “Tiểu sư dệ, cậu không thấy là nên cho anh một lý do sao?”

“Sở dĩ Lận gia biết hết mọi chuyện là do người phụ nữ này đã để lộ tin tức. Bao gồm cả việc tại sao em sẽ từ Kim Lăng tới đây, cũng là do cô ta truyền tin!”

“Mục đích của cô ta chính là lợi dụng em để diệt trừ Lận gia!”

Lâm Phong nói xong lại nhìn Doãn Diệu đang ngồi xổm trên mặt đát, cười lạnh nói: “Lục sư huynh, em đã nói với anh từ sớm rồi, người phụ nữ này không phải hạng tốt đẹp gì! Mục đích cô ta đi theo anh chính là để lợi dụng chúng ta mà thôi!!”
Lời này vừa nói ra, đám người Long Soái đều không thể tin được mà nhìn Doãn Diệu.

Nói như vậy, cục diện như hiện tại hoàn toàn là do người phụ nữ này âm thầm khıêυ khí©h, một tay cô ta tạo thành cả?

Phùng Mục Trần nghe vậy lập tức dời anh mắt về phía Doãn Diệu, nhíu mày hỏi: “Diệu Diệu, cậu ấy nói đều là thật sao?”

“Anh tin cậu ta hay tin em? Em nói em không có! Anh tin không?”

Doãn Diệu khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, vờ làm ra vẻ đáng thương.

Phùng Mục Trần nhìn thấy liền do dự!

Một người là người phụ nữ của mình, một người là tiểu sư đệ, anh bị kẹt ở giữa quả thực rất khó xử!

“Doãn Diệu! Nói thật, cô là người phụ nữ giả vờ giỏi nhất mà tôi từng gặp!”