“Cô tàn nhẫn với bản thân, với người khác lại càng tàn nhẫn, nhưng tuyệt đối đừng nên dây vào tôi! Lâm Phong tôi là người mà cô không bao giờ có thể dây vào nổi!”
Nói xong, Lâm Phong trực tiếp nắm tay pháp ấn, đánh ra một luồng ấn ký màu vàng xâm nhập vào trong thức hải của Doãn Diệu!
Ấn ký quỷ lỗi!
Pháp thuật này không giống soát hồn thuật, ấn ký quỷ lỗi có thể tạm thời khống chế tâm trí của người khác!
Có điều với trình độ khôi lỗi thuật hiện tại của Lâm Phong, chỉ có thể khống chế một vài kẻ yếu thôi….
Adv
“Tiểu sư đệ, đệ đang làm gì vậy?”
Phùng Mục Trần vẻ mặt hơi thay đổi.
“Một pháp thuật nhỏ mà thôi!”
Lâm Phong bình tĩnh nói.
Adv
Cùng với sự xâm nhập của ấn ký quỷ lỗi, ánh mắt của Doãn Diệu trở nên trống rỗng.
“Cô dâng mình cho lục sư huynh, có phải vì để lợi dụng chúng tôi giúp cô báo thù Lận gia hay không?” “Kể cả Lận gia và tôi, có phải là cô báo tin hay không?”
Lâm Phong lạnh lùng hỏi.
Doãn Diệu vẻ mặt đờ đẫn trả lời: “Đúng thế! Đều do tôi làm!”
“Nếu như không phải vì báo thù, sao tôi có thể để cho Phùng Mục Trần có được thân thể của tôi?”
“Đáng tiếc Phùng Mục Trần quá yếu đuối quá hèn nhát! Nếu mà anh ta quyết đoán bằng nửa cậu thôi tôi cũng không tới mức phải làm như vậy!”
Lời này vừa nói ra, toàn hiện trường trở nên náo động!
Sắc mặt Phùng Mục Trần càng trắng bệch hơn, chỉ cảm thấy tâm can vô cùng đau đớn, thân thể loạng choạng, suýt chút ngã nhào xuống đất!
Doãn Diệu là người phụ nữ đầu tiên của anh ta!
Anh ta cũng thực sự thích Doãn Diệu, vì thế mà anh ta thậm chí còn có ý định cưới cô….
Thế nhưng, trong lòng Doãn Diệu mình lại kinh khủng như vậy. Lâm Phong liếc nhìn lục sư huynh, mặc dù thực tế rất tàn khốc, nhưng có một số chuyện buộ phải nói rõ ràng, mới kịp khiến lục sư huynh hiểu rõ được người phụ nữ trước mặt này là hạng chẳng ra gì!
“Sao cô chắc chắn tôi có thể giúp cô báo thù?” . Đọc 𝘵r𝒖𝗒ện ha𝗒, 𝘵r𝒖𝗒 cập nga𝗒 + TR 𝒖𝙈TRUY𝘌N﹒𝒗n +
Lâm Phong tiếp tục hỏi.
“Không có! Trong kế hoạch của tôi, tôi định lợi dụng anh làm tiêu hao sức mạnh của Lận gia trước, sau đó lại lợi dụng đại sư huynh của Phùng Mục Trần để đạt được mục đích báo thù của tôi!”
Doãn Diệu trả lời.
“Đại sư huynh? Haha…Cô cũng biết tính kế thật đấy, đến cả đại sư huynh của tôi mà cũng bị cô tính kế!”
Lâm Phong cười lạnh một tiếng, cố nhịn sự thôi thúc muốn tát chết Doãn Diệu, tiếp tục hỏi: “Chuyện Lận Vô Song bị ám sát có liên quan tới cô không?” “Chuyện này không phải do tôi làm!”
Doãn Diệu thẫn thờ trả lời.
Lâm Phong nghe vậy thì không hỏi thêm nữa, xua tay làm Doãn Diệu tỉnh táo trở lại!
Vẻ mặt đờ đẫn của Doãn Diệu đột nhiên trở lại bình thường!
Trong lòng cô ta cực kỳ hoảng sợ.
Mặc dù không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, thế nhưng khẳng định tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt cả!
"Lâm Phong, vừa rồi cậu đã làm gì với tôi?"
Doãn Diệu lớn tiếng hỏi.
Lâm Phong cảm thấy không cần phải nói nhảm với Doãn Diệu, trực tiếp nói với Phùng Mục Trần:
"Lục sư huynh, anh còn chờ gì nữa? Có thể ra tay rồi!"
"Anh..."
Phùng Mục Trần nắm chặt nắm đấm, sắc mặt biến hóa không ngừng!