Khi mấy tia sét tím kia sắp đánh trúng Lâm Phong, thì lúc này trong tay Lâm Phong đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm.
Anh cầm kiếm bản mệnh chém về phía vô số tia sét tím dày đặc trên không kia.
“Vù!”
Kiếm khí bay vυ"t đi, vô số tia sét tím bị chém đứt ngang, kể cả những đám mây đen trên trời cũng bị chém thành hai nửa, rung một lúc rồi tản đi.
Adv
Tiếp theo.
Lâm Phong lại chém một nhát về phía người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên không né kịp, hét lên một tiếng thảm thiết, bị chém đứt một cánh tay…
“Ngự kiếm thuật của tôi so sánh với Ngự Lôi Thuật của anh thế nào ấy nhỉ?”
Adv
Lâm Phong bình tĩnh nhìn người đàn ông trung niên.
Anh ta bụm vết thương, mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, không còn thư thái như vừa rồi, nét mặt trở nên vô cùng khϊếp sợ. Hoá ra thứ người này am hiểu nhất không phải thể thuật mà là kiếm pháp!
Một nhát kiếm hạ được Cửu Thiên Ngự Lôi Thuật của anh ta, thực lực này đã mạnh hơn rất nhiều tu giả Xuất Khiếu Cảnh khác!
Ở vùng đất bỏ hoang này xuất hiện một tu giả có thể đấu vượt cấp khiến anh ta thực sự rất khó chấp nhận được.
Đồng thời anh ta biết mình không đánh thắng được Lâm Phong.
Dù sao nây giờ anh ta cũng chỉ là một ý niệm mà thôi!
Với lại cơ thể phàm nhân này không chịu được năng lượng quá lớn, nếu không thì sẽ nổ tung…
“Cậu tên là Lâm Phong đúng không? Tôi nhớ cậu rồi đó! Một ngày nào đó bản thể của tôi sẽ đến tìm cậu, mong rằng lúc đó cậu vẫn còn tự tin như ngày hôm nay!”
Người đàn ông trung niên nhìn Lâm Phong thật kỹ.
…
Lâm Phong nghe vậy bèn híp mắt lại, chìa tay ra định tóm lấy người đàn ông trung niên. Nhưng lúc này cơ thể của anh ta chợt mềm nhũn rồi ngã phịch xuống đất.
Lâm Phong túm lấy cơ thể của anh ta kiểm tra, phát hiện cơ thể của người này đã gần thối rữa, thức hải cũng vô cùng lộn xộn…
Dù cứu sống được thì cũng sẽ chỉ có thể trở thành người thực vật!
Thế là sau một lúc chần chừ, anh biến ra một tia linh hoả để đốt cơ thể của người đàn ông trung niên thành tro tàn, coi như giúp anh ta bớt đau khổ!
“Ở trong mắt cao thủ tu tiên chân chính, tính mạng của người thường còn chẳng bằng cỏ rác!”
Lâm Phong không cảm thấy bất ngờ chút nào về tình huống này.
Từ trong cuộc đối thoại trước đó, sau khi người đàn ông trung niên nói bản thể của mình là một người phụ nữ, anh đã đoán được đối phương chỉ là một mảnh thần hồn…
Mà có thể dùng một mảnh thần hồn để khống chế một người bình thường, đạt tới thực lực này rất có thể cảnh giới thật sự của đối phương đã trên Hóa Thần, nhưng có lẽ vẫn chưa đạt đến Độ Kiếp Cảnh. Bởi vì anh đã đánh nhau với lão già rất nhiều lần.
Nếu ông ta nghiêm túc, chỉ cần uy áp của một mảnh thần hồn thôi đã có thể đánh bại anh rồi…
“Một thế giới khác? Vùng đất bỏ hoang…”
“Xem ra thế giới này còn có rất nhiều bí mật mà mình không biết!”
“Có vẻ thực lực vẫn chưa đủ! Nếu hôm nay bản thể của đối phương đến, dù mình có dùng kiếm trận vô thượng thì chắc cũng sẽ thua!”
Lâm Phong lẩm bẩm.
Mặc dù trong lòng đang rất lo lắng cho Lý Tiểu Khả, nhưng anh cũng biết bây giờ mình không còn cách nào khác, chỉ có thể đi được tới đâu hay tới đó…