Tại một nơi tiên khí mịt mờ, hương thơm ngào ngạt, lầu quỳnh điện ngọc.
Có một cô gái xinh đẹp với khí chất lạnh lùng chậm rãi mở mắt ra, sát ý xẹt qua trong đôi mắt đẹp ấy.
“Hay cho một thằng nhóc, không ngờ cậu ta lại có thể đấu vượt cấp, với thực lực ấy ở bên này cũng có thể được coi là thiên tài bẩm sinh, truyền nhân môn phái rồi!”
“Đáng tiếc thiên đạo bên đó tự đặt ra giới hạn, một mảnh thần hồn đi vào đã là cực hạn rồi. Nếu bản thể của mình đến đó chắc chắn sẽ khiến cho thiên đạo nổi giận!”
Nói xong.
Adv
Cô ta cố dằn cơn giận trong lòng, nói với ra ngoài cửa:
“Người đâu!”
Một lát sau.
Một nữ đệ tử xinh xắn bước nhanh vào.
Adv
“Sư phụ!”
“Lát nữa sẽ có một cô gái tên là Lý Tiểu Khả đến, con ra cổng đón rồi dẫn cô ấy tới linh trì tắm rửa để loại bỏ hơi thở phàm trần! Sau đó đi Dược Các nhận một viên Vong Trần Đan cho cô ấy uống!” “Khi nào xong thì dẫn cô ấy tới gặp ta!”
Cô gái lạnh lùng dõi mắt nhìn theo nữ đệ tử rồi từ từ nhắm mắt lại, chuẩn bị lấy lại bình tĩnh, thua một tu giả Nguyên Anh khiến cho cô ta cực kỳ bực bội.
Đúng lúc này.
Một uy áp thiên địa đáng sợ đột nhiên bao trùm cả người cô ta.
Con ngươi của cô ta khẽ co lại, cô ta muốn đứng dậy, nhưng bất kể cô ta có vùng vẫy thế nào thì vẫn vô ích.
Cô ta cung kính hỏi:
“Không biết là vị tiền bối nào đến?”
“Ầm!”
Cô ta bị đánh văng ra xa rồi hộc ra một búng máu, gương mặt xinh đẹp lập tức trở nên trắng bệch.
Lúc này các cao thủ khác trong tông môn cũng cảm ứng được điều này, hơn mười siêu cao thủ lập tức xuất hiện trong phòng,
Đặc biệt trong số đó có một bà lão tóc trắng xoá có thực lực mạnh nhất, cơ thể bà ta lúc ẩn lúc hiện như thể hoà tan vào hư không. Nhưng ngay sau đó.
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Rất nhiều võ giả bao gồm cả bà lão tóc trắng lần lượt hộc máu ngã gục xuống đất, vô cùng kinh hãi.
“Rốt cuộc là vị tiền bối nào ghé chơi vậy ạ, nếu Lăng Vân Các tôi có đắc tội chỗ nào thì xin hãy rộng lòng tha thứ cho!”
Bà lão tóc trắng căng thẳng nói.
“Đây chỉ là một bài học cho các cô thôi, nếu lần sau các cô còn dám tới vùng đất bỏ hoang bắt nạt người khác, tôi sẽ gϊếŧ cả tông môn các cô, từ già cho đến trẻ luôn!”
Trong không gian vang lên một giọng nói già nua.
Nghe vậy, các cao thủ Lăng Vân Các đều run lên, vội vàng gật đầu trả lời:
“Dạ vâng! Vãn bối đã biết!”
Câu này vừa dứt.
Trong không gian không còn ai đáp lời nữa.
Nhưng dù vậy, các cao thủ Lăng Vân Các vẫn không hề dám hành động, vẫn cứ cúi đầu yên lặng chờ đợi. Đến khoảng ba bốn tiếng sau, sau khi xác định lão quái vật đã đi, các cao thủ Lăng Vân Các mới thở phào một hơi thật dài.
Bà lão quay lưng lại nhìn về phía cô gái lạnh lùng, lạnh giọng nói: