“Tôi lén xuất một mảnh thần hồn xuống vùng đất bỏ hoang đi dạo loanh quanh, kết quả phát hiện một cô gái có thể chất thuần âm hoàn hảo…”
Cô gái lạnh lùng kể rõ đầu đuôi câu chuyện.
Sau khi nghe xong, ánh mắt bà lão khẽ chớp, cũng không biết đang nghĩ gì.
Hồi lâu sau, bà ta mới lạnh giọng bảo:
“Nể tình cô tìm được thể chất thuần âm nên tôi sẽ tạm thời tha cho cô!”
Adv
“Có điều kể từ hôm nay, trước khi thiên đạo tự động mở, cô không được phép đến đó nữa!”
“Có mấy lão quái vật dùng vùng đất bỏ hoang làm chiến trường, đang ngấm ngầm bố trí bàn cờ, chơi một ván cờ lớn để được thành tiên! Bây giờ ai đến đó cũng sẽ gặp xui xẻo cả thôi…”
Lâm Phong nghỉ ngơi lấy sức một lát rồi quay lại Bệnh viện Nhân dân số 1 ở Kim Lăng.
Khi thấy Lâm Phong đến, đám người Vân Trung Thiên, Vương Nhạc Hiên và Đàm Thiên Hồng vội vàng đứng dậy khỏi ghế, trên trán lại bắt đầu toát mồ hôi.
“Cậu… Cậu Lâm, tình hình sao rồi?”
Vân Trung Thiên cố gượng cười nhưng trong lòng lại vô cùng thấp thỏm, sợ tự dưng sẽ bị tát chết.
“Tôi đã điều tra rõ vụ này rồi, quả thật không liên quan nhiều đến các ông!”
Lâm Phong trả lời.
Mấy người Vân Trung Thiên nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy ngọn núi lớn đè nặng trên lưng cuối cùng cũng được tháo dỡ.
“Lát nữa tôi sẽ rời Kim Lăng, các ông tự tu luyện đi nhé, có việc gì có thể liên lạc với tôi…”
Lâm Phong nhìn mấy người Vân Trung Thiên, khẽ lắc đầu.
Nhớ hồi trước lúc mới xuống núi, anh nghĩ rằng đám người Vân Trung Thiên và Vương Nhạc Hiên rất lợi hại, đại diện cho sức chiến đấu đỉnh cao của Đại Hạ. Nhưng sau khi đến Thập Vạn Đại Sơn ở Vân Xuyên, liên minh Nam Lĩnh và thủ đô, anh mới phát hiện giới võ đạo ở Kim Lăng còn quá yếu!
“Cậu đi nhanh thế! Hay ở lại ăn tối rồi hẵng đi? Chúng tôi đã đặt bàn của một nhà hàng lớn ở Kim Lăng cho cậu rồi!”
Vân Trung Thiên vội nói.
Mặc dù họ rất sợ Lâm Phong, nhưng khi Lâm Phong sắp đi, họ lại cảm thấy hơi lưu luyến!
Không biết từ khi nào Lâm Phong đã trở thành nhân vật chủ chốt của họ, là niềm tự hào của giới võ đạo Kim Lăng!
Chỉ cần Lâm Phong còn ở đây, bất kể có xảy ra chuyện gì, họ cũng sẽ không bao giờ sợ hãi!
“Thôi!”
Đương nhiên Lâm Phong không muốn ở lại ăn bữa cơm, đã lâu lắm rồi anh chưa gặp Y Nặc và con gái nên muốn về Vân Xuyên càng sớm càng tốt!
Nhưng lúc này, Vương Nhạc Hiên bỗng lên tiếng: “Cậu Lâm, mấy ngày nữa sẽ diễn ra cuộc thi đấu Giang Nam. Theo tin tức nhận được, hôm nay cao thủ võ đạo của các thành phố khác ở tỉnh Giang Nam sẽ tới Kim Lăng! Chúng tôi cảm thấy không ổn lắm nên lão Vân mong cậu có thể ở lại thêm một thời gian nữa.”
“Như vậy chúng tôi sẽ cảm thấy tự tin hơn! Mong cậu…”
“Vương Nhạc Hiên, ông đừng có nói lung tung!”
Vân Trung Thiên vội ngắt lời Vương Nhạc Hiên.
Thật ra ông ấy mời Lâm Phong ăn cơm không phải vì cuộc thi đấu Giang Nam, nhưng bây giờ Vương Nhạc Hiên nói như thế làm cho ý tứ cũng thay đổi, nghe như ông ấy đang cài bẫy Lâm Phong vậy!
Nghe thấy lời Vân Trung Thiên, Vương Nhạc Hiên thở dài một hơi rồi giữ im lặng.
Thấy thế, Lâm Phong suy tư một lúc rồi gật đầu:
“Nếu vậy thì tôi sẽ ở lại ăn tối!”
“Nhưng ăn tối xong tôi phải đi rồi!”
“Tối nay các ông có thể mời võ giả của những thành phố khác thuộc tỉnh Giang Nam đến, mọi người có thể giao lưu trao đổi với nhau để thân thiết hơn.”