Thi cuối kỳ lớp 11, Gia Di xếp hạng 45 toàn khối.Chúng tôi đứng nhìn bảng thành tích ôm nhau khóc òa.Thẩm Đông Dã gãi đầu: “Lê Lâm Lâm, cậu tiến bộ 10 bậc cũng không xúc động thế này.”Cậu ấy không hiểu.Điều này có nghĩa là tôi đã không chặt nhầm chỗ.Điều này cũng có nghĩa là Gia Di đã sống lại.Lớp 12 bắt đầu học sớm, Gia Di được chuyển vào lớp một.Chúng tôi thuận lợi gặp nhau.Nhóm ba người biến thành nhóm bốn người.Chúng tôi giải đề cùng nhau, thảo luận cùng nhau, so đáp án với nhau, ăn cơm với nhau, ngẩn người cùng nhau…Hôm nay nhớ lại lớp 12.Hình như chỉ còn lại những bài thi làm mãi không xong.Trên bảng đen còn có đồng hồ đếm ngược đang giảm dần từng ngày.Học kỳ 2 của lớp 12 bắt đầu thi thử, thành tích của tôi vẫn luôn ổn định trong khoảng 20-30 của lớp.Không lên cũng không xuống.Gia Di thì thay đổi lớn hơn.Khi học tốt, có thể nằm trong top 10 của lớp.Khi xấu sẽ rơi vào khoảng top 30.Thẩm Đông Dã gần như luôn là hạng một, nhưng cậu ấy cũng không chơi bóng rổ nhiều.Trương Siêu quanh quẩn giữa hạng 5 và 10.Chúng tôi luôn nghĩ rằng mình sẽ làm thêm một bài thi, bổ sung thêm ít kiến thức nữa.Nhưng không có thời gian.Kỳ thi tuyển sinh đại học, đến rồi!Thẩm Đông Dã và tôi được phân cùng một phòng thi.Trong lúc làm bài thi, tôi ngước nhìn bóng lưng cậu ấy.Tôi thầm nói trong lòng:“Lê Lâm Lâm, cố lên!”Vào ngày có điểm, Thẩm Đông Dã và Trương Siêu đến nhà tôi từ sáng sớm.Trước mặt bố m-ẹ tôi, cậu ấy vẫy tay với tôi:“Lê Lâm Lâm, cậu gọi Chu Gia Di, bọn mình đến quán net tra điểm.”Tôi đã vô cùng lo lắng.Tôi sợ sự yêu thích của tôi sẽ bị nhìn thấu.Nhưng bố m-ẹ tôi chỉ xua tay:“Vậy con đi đi.”Sau khi tôi bước vào lớp 12, thái độ của họ đối với tôi đã tốt hơn trước rất nhiều.Tôi cũng đã trở thành con nhà người ta trong miệng của những phụ huynh khác.