Sau khi đến quán net mở máy, tôi chơi không tập trung hơn tiếng đồng hồ.Cuối cùng cũng đến giờ.Bốn người chúng tôi điền số báo danh rồi tải lại trang web.Trương Siêu hét lên:“Đệch, tớ 645.”Rất nhanh Gia Di cũng nói:“Tớ 643.”Giọng Thẩm Đông Dã không giấu nổi niềm vui:“Tớ được 659.”Mạng của tôi.Đang nghẽn, không sao tải nổi.Dài lâu như thế kỷ.Cuối cùng trên trang cũng xuất hiện điểm của tôi.Ngữ văn 125, Toán 129, Tiếng Anh 131, Khoa học 256.Tổng số điểm 641.Khoảnh khắc đó, nước mắt tôi tuôn trào.Tôi nắm chặt một cánh tay Thẩm Đông Dã, nghẹn ngào nói:“Tớ được 641 điểm, 641.”Mắt cậu ấy cũng đỏ lên:“Lê Lâm Lâm, cậu giỏi lắm.”“Tớ đã biết là cậu làm được mà.”Đề thi năm đó hơi khó.Tôi xếp thứ 17 của khối, xem như phát huy hơn hẳn bình thường.Ba ngày sau, chúng tôi đến trường điền nguyện vọng.Tôi và Thẩm Đông Dã kém 18 điểm, không thể nào điền cùng trường được.Nhưng có thể học cùng một thành phố.Tôi cầm tờ đơn đi khắp nơi tìm cậu ấy.Muốn hỏi cậu ấy định điền trường nào.Tôi chạy dọc sân thể dục, chạy về phía ánh sáng trong trái tim mình.Chạy về phía giấc mơ tôi đã kìm nén suốt ba năm.Cơn gió oi bức của mùa hè phả vào mặt, lá ngọc lan xào xạc dường như đang vỗ tay cho tôi.Bọn họ nói:“Lê Lâm Lâm, chúc mừng cậu.”“Lê Lâm Lâm, cố gắng lên.”