“Cô ấy sẽ không tới đây.” Anh nói.
“Hơ, Tổng Giákm đốc Thẩm, chuyện này.” Đây là một khúc nhạc hân hoan vui vẻ, tên là Just the way you are.
Cùng với sự xuất hiện của bọn họ, những người ngồi trong sân khấu lộ thiên như nhận được dấu hiệu nào đó. Tất cả đồng loạt dừng tay, nhìn xem sắp xảy ra chuyện gì, bởi vì bản nhạc này không phải một bản
nhạc bình thường. Anh hoaàn toàn không ngờ là cô gái nhí nhảnh vô tư ấy lại nhạy cảm đến thế.
Anh làm tất cả là vì muốn để cô có một ký ức khó quên, đồng thời cũng chứng tỏ mối quan hệ của bọn họ sẽ bước vào giai đoạn tiếp theo.
Điều nằm ngoài dự đoán là trong thời điểm then chốt nhất của kế hoạch này, cô lại lựa chọn lùi bước. Anh không trách cô, ngược lại còn đau lòng hơn.
Bề ngoài cô càng tỏ ra không quan tâm thì trong lòng lại càng nghiêm túc. Còn anh thì ngược lại, cứ tưởng rằng mình đã làm cô yên tâm rồi, nhưng tất cả chỉ là sự tưởng tượng của anh mà thôi.
ở bên kia, Lý Tại Quân chuẩn bị đứng lên rời khỏi đây: “Chị dâu, chúng ta đi thôi, em không muốn ở lại đây nữa.” Để bọn họ phát hiện ra thì sẽ không hay, cô không muốn tất cả mọi người phải đối mặt với tình cảnh lúng túng ấy. Nhưng cô dứt lời, cô bỗng nhìn thấy một dàn nhạc mặc vest đi tới cửa vào nhà hàng. Có người thổi Saxophone, có người đánh đàn Organ, có người kéo Violin, khiến bầu không khí trong nhà hàng sôi động hẳn lên. Lý Tại Quân không biết cô gái kia nghĩ thế nào. Tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này xảy ra với một người khác, ánh mắt cô càng ướt hơn, nỗi lòng cũng xót xa khó tả.
Vào cái ngày mà tình yêu của cô sắp đổ vỡ, cô lại tận mắt chứng kiến nghi thức cầu hôn của người khác.
Cô gái kia nhanh chóng đồng ý, mọi người cũng lần lượt vỗ tay chúc mừng. Lý Tại Quân ngồi gần cặp đôi ấy, vô thức muốn rời tầm nhìn, nhưng Ôn Huyền lại nhắc nhở: “Không sao, Thẩm Mộc không ở đây.”