Nói đến đây, đôi mắt cô đỏ lên: “Có lẽ anh ấy chỉ đơ2n giản là thích em thôi, chưa quan trọng đến mức ấy.”
Nghe vậy, Ôn Huyền không biết mình nên giận hay nên đau lòng nữa. Ở bên nhau lâu như thế, cô đã yêu anh rồi.
Chính anh đã cứu cô thoát khỏi nỗi ám ảnh lúc trước, tốt với cô, chiều chuộng cô, chuyện gì cũng thỏa mãn cô. Tuy rằng mới đầu bọn họ chẳng khác nào một cặp oan gia, nhưng về sau tiếp xúc với anh, cô đã thực sự rung động, thậm chí còn muốn kết hôn với anh, sống với anh cả đời.
Vậy nên, bây giờ đối mặt với chuyện này, cô hy vọng tất cả chỉ là một trò đùa, hoặc là một giấc mơ. Cô không muốn Thẩm Mộc thuộc về người khác, không muốn anh thay lòng đổi dạ. Cô không thể hùng hổ xông lên trả thù như những người khác. Trái tim cô đang rất đau, còn không nỡ từ bỏ anh. Sao cô em 7này lại ngốc thế cơ chứ!
Cho dù Thẩm Mộc phản bội cô ấy thật, cô ấy cũng không nên như vậy, mà phải tới giảng cho anh ta một cái bạt tai, 7sau đó xoay người bỏ đi.
Ôn Huyền muốn nói gì đó, nhưng bờ môi chỉ giật giật, đến cuối cùng vẫn không nói ra. “Em yêu anh ta.”
Ở phía đối diện, Ôn Huyền chậm rãi nói ra bốn chữ ấy.
Lý Tại Quân gật đầu, giơ tay lau giọt nước mắt lăn trên gò má đi, khàn giọng nói: “Cho em ít thời gian, để em chuẩn bị tâm lý, sau đó sẽ quyết định tất cả, bây giờ em...”
Vừa nói, cô vừa chậm rãi nhìn về phía Thẩm Mộc, đôi mắt đỏ ửng, khiến người ta thương xót. Cô nói tiếp: “Bây giờ em không muốn tự tay phá vỡ mối quan hệ của em và anh ấy...”
Nghe những lời ấy, Ôn Huyền không biết cảm xúc trong mình là gì nữa. Cô nghĩ quá đơn giản rồi, không phải ai cũng có thể hạ quyết tâm được.