Ôn Huyền hơi sửng sốt, quay đầu lại n1hìn: “Em né chị làm gì, không vào xem à?”
“Em...” Sắc mặt của Lý Tại Quận hơi tái.
Nếu cô không nhìn thấy gì, vậy 2thì có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì được không? Nhìn dáng vẻ do dự của cô ấy, Ôn Huyền không biết phải nói gì, trực tiếp bước tớ7i giữ chặt tay cô ấy, kéo cô ấy đi vào.
“Chị dâu, chị đừng như vậy. Em bỗng nhớ ra là em có việc, hôm nay bỏ qua đi, chúng ta đi.”7 Hai người xuyên qua hành lang nhà hàng, tới khu vực lộ thiên. Bước ra khỏi hành lang, không gian lập tức sáng sủa hẳn lên.
Lúc này đang là hoàng hôn, ánh mặt trời đỏ rực đang từ từ lặn xuống biển, phủ một vầng sáng lên những tòa cao ốc san sát nhau ở phía xa xa.
Màu đỏ nhuộm đẫm mặt biển và nửa bầu trời, khung cảnh đẹp như một bức tranh. Người chơi đàn piano mặc áo đuôi tôm màu đen xen lẫn màu trắng, ngồi đó đánh lên khúc nhạc du dương. “Em dũng cảm lên một chút có được không hả?!” Rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, Ôn Huyền gắt lên. Cô hít sâu một hơi, nói: “Anh 2ta tới nhà hàng Michelin ăn cơm với mối tình đầu mà em vẫn nhịn được hả?”
Bất kể Thẩm Mộc có gì với mối tình đầu không thì cô đều 0cảm thấy tức giận trước thái độ này của Lý Tại Quân.
Cô ấy cũng là một cô gái tốt, gặp chuyện ấm ức nhưng lại không đứng lên đòi lại công bằng, ngược lại còn trốn tránh? Trên một bức tường của nhà ăn lộ thiên có nước chảy xuống liên tục, bên cạnh còn có tử la lan và bách hợp, cùng với hoa hồng đỏ kiều diễm ướt át, xen lẫn dây leo màu xanh.
Mặt trời lặn làm nổi bật lên khung cảnh này, hòa chung với tiếng nhạc trầm bổng, tất cả đều rất hoàn mỹ.
Bọn họ hợp tác đã đành, nhưng lại cùng nhau tới nơi này, khiến nỗi lòng cô trăm mối cảm xúc, còn có cả sự đau lòng.
Ôn Huyền và Lý Tại Quân vừa tìm kiếm chỗ ngồi của hai người kia, vừa đề phòng để không bị phát hiện ra.
Tại một vị trí có thể ngắm trọn phong cảnh trong nhà hàng lộ thiên, cô nhìn thấy bóng kia quen thuộc kia.
Đó là Thẩm Mộc.