Lý Tại Quân cứ thể nhìn Baymax, vô thức ngừng thở, cuối cùng lắc đầu nói: “Cảm ơn anh, nhưng tôi không cần gkì cả.” Dứt lời, cố định rút tay ra, nhưng Baymax lại cầm rất chặt, kéo cô tới trước cái bàn mà cô ngồi lúc đầu, cầm một cái nĩa màu bcạc lên.
Cô hơi ngạc nhiên, nhìn Baymax với vẻ khó hiểu. Mới đầu thì còn bình thường, nhưng bây giờ cô càng lúc càng tahấy “nó” có gì đó rất khác, có cảm giác quen thuộc khó tả.
Những người xung quanh cũng ngạc nhiên nhìn sang. Đúng lúc này, Baymax xòe bàn tay, để lộ cái nĩa bạc ra, cho cô thấy đây chỉ là một cái nĩa bình thường.
Những giây tiếp theo, “nó” giơ mu bàn tay về phía cô, chậm rãi vuốt cái nĩa. Phần đuôi nĩa dần dần thay đổi, biến thành cái cành màu xanh lục. Lý Tại Quân tròn mắt nhìn. Khi hoàn thành động tác ấy, một bông hồng đỏ tươi thắm xuất hiện trước mặt cô.
Chứng kiến cảnh ấy, mọi người cũng ồ lên, sau đó vỗ tay hoan hô.
Lý Tại Quân nở nụ cười vui vẻ, khóe môi cong cong. Đây chỉ là một phần của buổi biểu diễn thôi, đúng không...
Bất kể thế nào thì người đứng ở đây cũng không phải là cô, cô không muốn Thẩm Mộc phát hiện ra. Đúng lúc này, cô thấy mối tình đầu ngồi chung với Thẩm Mộc lúc nãy đứng lên đi về phía này.