Câu nói ấy vang lên trong không trung, cả người Lý Tại Quân cứng đờ lại.
kBước chân của cô như bị đóng đinh, không thể nhấc lên được nữa. Sau lưng cô, tiếng bước chân truyền tới, kèm theo một câu nói không nhanh không chậm: “Kể từ ngày quyết định đến với em, anh đã biết sẽ có ngày hôm nay, cũng vẫn luôn chờ đợi nó.”
Nói đến đây, người đàn ông ở sau lưng cô ngừng lại giây lát. Đến khi mở miệng, giọng nói của anh mang theo sự tự trách: Anh hy vọng có thể cho em một nghi thức cầu hôn khó quên, nhưng anh sai rồi. Anh không nên dùng cách này để em tới đây.”
Không nên dùng chiêu trò “mối tình đầu” để dụ cô tới, đó là một sự tổn thương đối với cô. Nghe những lời ấy, Lý Tại Quân chậm rãi quay đầu lại. “Baymax” đang đứng sau lưng nhìn cô. Ngay sau đó, “nó” bỗng giơ tay nhấc cái đầu trắng lên, tháo nó ra, để lộ ra khuôn mặt anh tuấn. Đôi mắt phượng hẹp dài cứ thể nhìn cô, trong mắt chứa đựng tình cảm sâu đậm. Lý Tại Quân nhìn anh, bàn tay dần siết chặt lại, đôi mắt hạnh như phủ một lớp sương mù. Hàng mi cô khẽ run, dường như đang cố gắng kìm nén một vài cảm xúc dưới đáy lòng.
Người ở bên trong bộ đồ ấy không phải người vừa biến mất lúc nãy - Thẩm Mộc, thì còn là ai nữa?
Anh cởi bộ đồ Baymax ra.
Khác hẳn với vẻ đáng yêu hài hước ban nãy, lúc này anh mặc áo vest, bên dưới là chiếc quần u được cắt may tinh tế, đi đôi giày da Italy được đặt làm thủ công, cả người đứng thẳng tắp, làm nổi bật lên đôi chân dài của anh.
Anh lấy chiếc nhẫn hồng ngọc lên, đi tới trước mặt Lý Tại Quân, quỳ một gối xuống, nâng cao chiếc nhẫn cầu hôn ấy.
“Tiểu Quân, lấy anh nhé!”
Dưới bầu trời đầy sao, anh nói. Giây phút ấy, Lý Tại Quân rơi nước mắt, không thể nào kìm nén được nữa.