Nói đến câu c7uối cùng, đôi mắt cô càng đỏ hơn, nước mắt chảy ròng ròng, như một con thỏ tội nghiệp, nghẹn ngào nói: “Anh biết tất cả mọi chuyện đúng không? Anh b7iết tôi không dám tới trước mặt hỏi anh, cho dù anh có khả năng phản bội tôi, nhưng người không có dũng khí là tôi, người không dám đối mặt là tôi, 2người không muốn thừa nhận tất cả vẫn là tôi. Nực cười lắm đúng không?!”
Câu nói cuối cùng của cô gần như là hét lên. Ngay tức khắc,0 Thẩm Mộc đứng lên, vươn tay ra ôm cô thật chặt, lòng đau như cắt.
Anh sai rồi, sai thái quá, quả thực là ngu xuẩn.
Lý Tại Quân khóc to trong lòng anh, không ngừng giãy giụa, đấm vào vai của anh. “Thả tôi ra, thả tôi ra! Tên khốn tiếp, anh mau thả tôi ra... Ưm!”
Tiếng khóc lóc gào thét của cô bị chặn lại.
Dưới bầu trời đêm, trước khi biến cố xảy ra, những người vây xem ở đây đều bị “mời” ra ngoài, cả người và cảnh vật xung quanh đều nằm trong kế hoạch của anh.
Vậy nên khi biến cố xảy ra, nơi này chỉ còn lại hai người họ. Tiếng khóc bỗng biến mất, không ai biết chuyện gì xảy ra. Vầng trăng tròn lơ lửng trên cao, vô số vì sao lấp lánh. Bên dưới nhà hàng lộ thiên, ánh trăng bàng bạc soi sáng mặt đất, cùng với hai con người đang dán chặt vào nhau, không chỉ có người, mà còn cả cái đầu, như thể môi lưỡi quyện vào nhau.
Một tay Thẩm Mộc giữ chặt gáy của Lý Tại Quân, tay còn lại ôm chặt eo cô, giữ cô trong lòng mình, bá đạo hôn lấy cô, muốn hút hết mọi sức lực của cô, để cô chỉ có thể dựa vào mình, không trốn đi được nữa.
Chẳng qua trong khoang miệng anh toàn là mùi máu tanh. Lúc anh hôn lên môi cô, cô vừa giãy giụa vừa cắn anh, khiến môi anh rách da.
Có thể thấy được là cô giận thật, đau lòng thật, và muốn từ chối lời cầu hôn của anh cũng là thật, muốn rời bỏ anh.