Lông mi Lý Tại Quận run lên. Đôi mắt cô đỏ ửng, nhưcng lại kiên cường không để mình rơi nước mắt tiếp nữa, rưng rưng nhìn anh: “Anh lại gạt tôi nữa, rõ ràng mối tình đầu của anh...” “aKhông có mối tình đầu gì hết, anh bảo anh họ và chị dâu em giúp anh thôi...”
Đến lúc này, tất cả đều đã sáng tỏ rồi, không cần nói thêm nữa. Anh tưởng mình đã hiểu rõ về cô rồi, nhưng anh đã sai hoàn toàn, càng không ngờ rằng người mà anh nâng niu trong tim lại tự ti như thế trong tình yêu.
Cô yêu anh, yêu anh rất sâu đậm. Cô thà đi gặm nhấm nỗi đau một mình chứ không muốn cãi nhau với anh, không để anh có cơ hội giải thích. Hành động ấy khiến anh giật mình, sau đó là sự tự trách, áy náy, đau lòng tột độ. Đôi mắt đỏ ửng của Lý Tại Quân nhìn anh, không lên tiếng ngay lập tức.
Thẩm Mộc lại quỳ một gối xuống. Anh cầm chặt tay cô, muốn đeo chiếc nhẫn hồng ngọc sáng long lanh kia vào ngón áp út của cô. Đến khi mở miệng lần nữa, Thẩm Mộc cầm chặt tay trái của cô, từ từ giơ lên. Anh nghiêm túc nhìn cô: “Tiểu Quân, lấy anh nhé, có được không?”
Lấy anh có được không, để anh được yêu thương chăm sóc em cả đời. Cô hơi co ngón tay lại, hình như không muốn cho anh đeo vào. Đúng lúc này, trên bầu trời bỗng hiện lên một hình ảnh. Những chiếc flycam lấp lánh xuất hiện trên trời, tạo thành hình ảnh một bông hoa hồng, dừng lại giữa bầu trời đêm. Từ hình ảnh bông hoa hồng, vô số chiếc flycam ấy lại biến thành hình ảnh một chiếc nhẫn.
Bên cạnh, một số chiếc flycam khác thì xếp thành hình bàn tay nhỏ nhắn của một cô gái.
Chiếc nhẫn chậm rãi được đeo vào ngón tay.