Sau khi câu nói này được thốt lên, bóng của hai người lại dán chặt vào nhau. Thẩm Mộc lên kế hoạch cho vụ cầu hôn này khá lâu rồi. Anh vốn rất bận rộn, lại muốn cho cô một nghi thức cầu hôn đặc biệt và khắc sâu, vậy nên đã tìm đám Lục Kiêu giúp mình.
Mặc dù quá trình hơi trắc trở, nhưng đến cuối cùng kết quả vẫn mỹ mãn. Thẩm Mộc ôm vòng eo m1ảnh khảnh của cô, ôm cô trong lòng mình, một lần nữa cúi đầu xuống.
Cô bước ngược sáng tới đây, từ nhỏ đã gặp nhiều 2trắc trở, nhưng điều hiếm có là bất kể trải qua chuyện gì, cô vẫn giữ được sự hồn nhiên trong sáng của mình. Cô xứng với mọi7 điều tốt đẹp nhất trên thế gian, anh hy vọng cô có thể giữ được tình yêu nồng nhiệt này, cùng anh bước hết chặng đường đời.7 Chuyện ấy khiến Hoắc Khải không vui cho lắm. Anh cảm thấy Tiêu Diệc Hàng không lãng mạn chút nào. Chẳng lẽ anh ấy không dành thời gian để nghỉ ngơi thư giãn được sao?
Bọn họ còn đang đôi co tranh luận về vấn đề này thì một cuộc điện thoại gọi tới. Anh sắp ba mươi tuổi rồi, rốt cuộc quãng đời còn lại cũng có nơi để trở về.
Hoắc Khải và Ôn Huyền là “chị em tốt”, gặp Lý Tại Quận nhiều nên cũng dần thân nhau. Lần này tới Hồng Kông, anh cũng có thể đi thả lỏng với Giáo sư. Cô đã lựa chọn anh, anh nhất định sẽ không làm cô thua.
Trên bầu trời đêm bỗng lóe lên một chùm sáng, sau đ2ó nở rộ ra, như muốn thắp sáng bầu trời đêm. Hoắc Khải nhìn người đàn ông đang thu dọn hành lý trong khách sạn, nhíu mày rồi mang điện thoại ra ngoài.
Anh nhìn vào màn hình, ấn bắt máy. Ôn Huyền gọi tới cho anh, vừa kết nối là cô đã thở dài một hơi, làm Hoắc Khải thấp thỏm không yên. Anh hỏi: “Sao vậy? Đang yên đang lành, em thở dài làm gì?”