“Phụt!” Anh ấy mà có chuyện gì được chữ Tiêu Diệc Hàng nói dẫn anh ấy đi chơi là anh ấy lập tức tắt điện thoại của cô luôn.
Được, được lắm! Hoắc Khải suýt thì sặc nước miếng, họ đến mức đỏ rực2 cả cổ và tai.
Anh chọc vào ai thế này! Hoắc Khải hằng giọng, điều chỉnh lại rồi nói: “Em không vui á? Anh cũng kh7ông vui đây này, ai dỗ cho anh vui đây?”
“O? Ghệ anh làm anh không vừa lòng hả?” Ôn Huyền hỏi. Hoắc Khải cứ thấy cậu ấy là7 lạ, anh nhíu mày nói: “Đừng nói lung tung, sao ghệ anh lại làm anh không vừa lòng được, anh vừa lòng lắm, rất vừa.” “Tạch2” một tiếng, cửa mở ra từ đằng sau.
Hoắc Khải khựng lại, vô thức ngoái đầu nhìn. Tiêu Diệc Hàng mặc chiếc áo sơ mi trắng v0à chiếc quần đen bước ra, kính còn không đeo. Bàn tay thon dài trắng nõn cầm một chiếc mũ lưỡi trai màu đen. Anh ấy thản nhiên nhìn anh, nói: “Muốn đi đâu chơi? Anh chờ em.” Hồng Kông là nơi đất chật người đông, những tòa cao ốc san sát, cao như muốn chọc thủng bầu trời. Hai người đi dạo một lát, ăn kem và những món ăn vặt ven đường, như hai người bạn bình thường không thể bình thường hơn được nữa.