Nghe anh nói vậy, sắc mặt của Tiêu Diệc Hàng ckàng thêm khó coi. Anh ấy mím chặt môi, như thể rất tức giận trước cách làm ấy của Hoắc Khải.
Thấy vẻ mặt của anh ấy khó coci như thế, Hoắc Khải túm lấy áo anh ấy: “Em không sao thật mà. Chúng ta vào rạp, không đi ra phơi nắng là được.” Hoắc Khải nhìn theo bóng lưng của Tiêu Diệc Hàng, vừa buồn lại vừa mệt mỏi.
Có lẽ anh ấy muốn tốt cho anh, muốn anh mau chóng trở về bôi thuốc nhả nắng, nhưng dù thế nào cũng không thể bỏ anh ở lại đây được.
Càng nghĩ, Hoắc Khải càng thấy khó chịu, đang định đi thì lại thấy Tiêu Diệc Hàng bước vào trung tâm thương mại trước mặt. Quanh đây là khu vực buôn bán, bên trong bán đủ thứ đồ. ở tầng một bán mỹ phẩm dưỡng da thương hiệu quốc tế và các loại châu báu đá quý.
Không biết nghĩ tới điều gì, anh cũng tới đó.
Hôm nay Hoắc Khải ăn mặc rất đơn giản, nhưng lại toát lên sự xa xỉ. Tiêu Diệca Hàng hất tay anh ra, không cho anh đụng vào mình, xoay người đi một mình Thấy anh ấy cứ thể bỏ đi, Hoắc Khải mở to hai mắt, cảm thấy không thể tin được.
Có thế thôi mà cũng giận ấy hả?
Hơn nữa còn không cho anh chạm vào nữa! Lúc này, không biết nhân viên đang nói gì với Tiêu Diệc Hàng, trong tay anh cầm một cái hộp nhỏ, hình như đang hỏi về tác dụng của nó. Hai người họ nói thêm vài câu nữa, sau đó anh ấy lấy điện thoại ra, hình như là trả tiền.
Nhìn thấy cảnh ấy, Hoắc Khải ngạc nhiên, trong lòng dâng lên một cảm giác rất khó diễn tả, khiến nơi nào đó nhạy cảm trong thâm tâm anh như sụp đổ.
Giờ khắc này, sự tức giận và bất mãn vừa rồi đều tan biến hết.
Thì ra, anh ấy không bỏ anh lại.
Mua đồ xong, Tiêu Diệc Hàng nhanh chóng đi ra cửa. Rạp chiếu phim mà bọn họ định vào cũng ở ngay trong trung tâm thương mại này.
Nhìn thấy nhau, ăn ý đi về phía thang máy.