Hoắc Khải c1ười hớn hở, dáng vẻ cợt nhả, liếm mồi nhìn về phía trước. Mọi người lần lượt vào chỗ ngồi của mình, bọn họ ngồi ở hàng cuối cùng. Vốn Hoắc Khải muốn ngồi đằng trước, nhưng Tiêu Diệc Hàng lại lựa chọn ghế sau. Hoắc Khải cầm vé xem phim, đi về phía hàng cuối cùng. Anh khẽ nhíu mày: “Anh không đeo kính, không sợ không nhìn thấy à?”
Thị lực của anh không có vấn đề, chẳng qua là vì suy xét cho Tiêu Diệc Hàng. Hoắc Khải đang định mở miệng, nhưng khi phản ứng lại, anh bỗng nghẹn họng.
Lông mi anh khẽ run lên, vẻ mặt trở nên mất tự nhiên, Thang 7máy lên tới tầng sáu, nơi có rạp chiếu phim, Hoắc Khải đi theo mọi người ra ngoài. Tiêu Diệc Hàng là người đi ra cuối cùng, ánh mắt sâu thẳm cứ7 nhìn chằm chằm vào một người.
Có vẻ như cảm nhận được tầm nhìn nóng bỏng ấy, Hoắc Khải quay đầu nhìn sang, lại thấy Tiêu Diệc Hàng dời2 mắt, đi lấy vé xem phim. Những người tới xem phim đa phần là người yêu, hoặc là người nhà, còn với bọn họ thì lại là hai người đàn ông0.
Nhưng vấn đề là vẻ mặt của hai người đều rất đúng đắn, như thể hai người bạn tốt của nhau. Đèn tắt, màn hình chiếu phim sáng lên, bộ phim bắt đầu chiếu.
Tia sáng hắt ra từ màn hình chiếu vào một bên mặt của Hoắc Khải, lúc sáng lúc tối, vậy nên rất khó để nhìn ra sự thay đổi trên nét mặt anh. Hai người ngồi ở hàng cuối cùng. May mà hàng này ít người, lại còn cách nhau khá xa.
Sau khi ngồi xuống, Tiêu Diệc Hàng vươn tay ra, lạnh nhạt nói: “Đưa kem đây.” Ai ngờ nghe những lời ấy, Tiêu Diệc Hàng lại chậm rãi nói: “Chẳng phải em muốn anh bôi kem cho em sao?” Ngồi đằng trước thì làm sao mà bôi được?
Để mọi người xúm lại xem à? Vừa rồi anh ấy chỉ nói chơi thôi, lẽ nào Tiêu Diệc Hàng lại định làm thật?
Nói thì cũng lỡ nói mất rồi, chỗ xem phim cũng đã chọn xong, muốn đổi ý cũng khó. Một tay anh sờ dái tai, cúi đầu cụp mắt, chỉ cảm thấy cả người nóng bừng.