Hoắc Khải mấp máy môi, muốn nói rồi lại thôi, không biết nên nói là muốn hay không muốn. Dù ít hkay nhiều thì anh cũng thấy ngượng ngùng, bèn nắm hờ bàn tay kia, giơ lên môi ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói qua loa: “Em không nóic là không muốn.” Anh ấy chủ yếu nghiên cứu khoa học, thái độ với một số thứ khác rất lạnh nhạt, có thể là bởi vì chưa thử bao giờ, cũng có thể là bởi vì không có hứng thú. Tóm lại đó là điểm mù tri thức của anh ấy.
Lần nào cũng thế, người chủ động bước ra bước đầu tiên không phải là anh ấy. Anh ấy đặt nặng vấn đề tinh thần hơn thể xác, như thế, anh ấy muốn có một người sẽ luôn làm bạn bên mình hơn. Nghe vậy, Hoắc Khải giật mình, độ cong trên môi cũng dần cứng đờ lại.
Anh buông ngón tay đang đặt trên môi xuống, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một câu nào đó. Vừa nói, bàn tay kia của anh cũng nới ra một chút.
Bộ phim kể về một câu chuyện nhẹ nhàng, mọi ngưaời đang chăm chú xem, bị kịch bản thu hút, không ai chú ý tới chỗ này. (*) Platonic: Tình cảm thuần túy, không có yếu tố tình dục,
Nhất là đối với Tiêu Diệc Hàng. Nhưng rất nhanh, chuyện còn làm anh không hài lòng hơn gấp trăm lần tìm tới.
“Hoắc Khải, ngày mai anh phải đi công tác ở ba tỉnh Đông Bắc, ít nhất phải mất một tháng.” Nhưng mà, điều ấy có thể ư? Có thể là bởi vì bộ phim quá nhẹ nhàng, Hoắc Khải xem mà dần dần mơ màng, thỉnh thoảng lại gục đầu xuống. Lúc Tiêu Diệc Hàng phát hiện ra thì anh đã buồn ngủ đến díu cả mắt.
Anh ấy lắc đầu một cách bất đắc dĩ, giơ tay kéo đầu Hoắc Khải lại. Giọng nói của Tiêu Diệc Hàng lại chậm rãi vang lên: “Chuyện lần này khá vội, ngày mai anh sẽ chuyển máy bay từ Bắc Kinh, em có muốn về Bắc Kinh không?”
Mặc dù anh ấy không về Bắc Kinh, nhưng ít nhất có thể tiễn Hoắc Khải về.
Nhưng khi anh ấy nói xong, Hoắc Khải chỉ nói một câu không mặn không nhạt: “Muốn đi thì anh cứ đi đi, liên quan gì tới em.”