1Hoắc Khải: “...”
Nghe thấy cậu ấy, anh thật sự không muốn nói thêm câu gì nữa. Mặt trời ngả về tây, anh nghiêng người đứng trước cửa sổ sát đất. Những tia nắng vàng chiếu vào người anh, làm mờ đi khuôn mặt anh, nhưng nửa sáng nửa tối lại làm nổi bật lên góc nghiêng hoàn mỹ ấy.
Tuy không nhìn rõ mặt, nhưng chỉ nhìn qua là Tiêu Diệc Hàng nhận ra được con người quen thuộc này.
Anh ấy cứ thế nhìn avatar của Hoắc Khải, đầu ngón tay chạm vào khoảnh khắc của anh. Trùng hợp thay, Hoắc Khải vừa đăng một status xong, thời gian là một phút trước.
Status đó là: [Không giận, không giận, giận thành bệnh thì lại có người đắc ý mất.]
Đọc được hàng chứ ấy, Tiêu Diệc Hàng trầm mặc một lúc lâu, giơ tay lên để trán. Anh day cái trán mệt mỏi, thở dài một hơi.
Thực ra anh mới nhận được tin phải tới ba tỉnh Đông Bắc khảo sát sau khi xem phim xong.
Vì lý do nhu cầu thiết bị hàng không, bọn họ cần tìm một số kim loại hiếm, ví dụ như hợp kim titan, ở khu vực Đông Bắc từng có người phát hiện ra kim loại hiểm quan trọng. Anh phải tới đỏ khảo sát, đồng thời thăm dò địa chất với một đội ngũ Anh ấy đã giơ tay lên và đặt vào nắm cửa rồi. Nhưng đến cuối cùng, không biết nghĩ gì mà anh không mở ra, ngược lại còn quay ra phòng khách, ngồi xuống xô pha.
Màn hình điện thoại sáng lên. Tiêu Diệc Hàng lấy lên xem, là tin nhắn của Viện Hàn lâm Khoa học, không phải... của Hoắc Khải.
Đọc hết tin nhắn mà Viện Hàn lâm Khoa học gửi tới, anh ấy không trả lời lại ngay, mà tiếp tục nhìn xuống phía dưới, ở đó là avatar của người được ghim trên đầu. Avatar của Hoắc Khải là ảnh của chính anh, đồng thời chỉ có nửa người trên. Ai có thể đắc ý đây?
Đang nói anh sẽ đắc ý ấy hả?
Cơ thể hơi gầy của Tiêu Diệc Hàng chậm rãi tựa vào thành ghế sô pha, dựa đầu nhắm mắt, hơi ngước cằm lên. Tiêu Diệc Hàng hoàn toàn không có hành động gì.
Hoắc Khải càng thêm chán nản, càng lúc càng bực bội.
Nhưng anh không biết rằng, lúc về đến nơi, Tiêu Diệc Hàng đã đi tới cửa phòng ngủ. Bây giờ đang là mùa lạnh, tuy rằng thời tiết nơi đó rất khắc nghiệt, nhưng có một số chuyện không thể đợi được, anh chỉ có thể đi thôi.
Hơn nữa, chính anh cũng có mục đích riêng. Lúc trước bọn họ từng xa cách một thời gian, nhưng sau khi anh gãy chân, Hoắc Khải lại tới nhà chăm sóc, mối quan hệ lại được hàn gắn. Đúng thế, Tiêu Diệc Hàng muốn cho Hoắc Khải thời gian để nghĩ lại.
Anh thì không sao, cả đời chỉ muốn làm tốt công việc nghiên cứu của mình, nhưng Hoắc Khải thì khác. Hoắc Khải phải thừa kế cơ nghiệp của gia đình, có trách nhiệm nổi dõi tông đường.
Anh như vậy thì sẽ làm lỡ dở cuộc đời của Hoắc Khải. Nhưng những chuyện ấy không thể nói ra được, cứ mỗi khi nhắc tới là Hoắc Khải làm sầm mặt lại, trực tiếp bỏ đi luôn.
Vậy nên Tiêu Diệc Hàng mới nghĩ đến chuyện để Hoắc Khải có thời gian suy nghĩ...