Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 1026: Chương 1028



Chẳng mấy chốc, Hoắc Khải đã thấy đói, đã thế còn có mùi thức ăn thơm bay từ ngoài vào, khiến dạ dày anh sôi lên ùng ục.

Ankh cắn răng, chỉ cảm thấy mình không có cốt khí chút nào. Không đợi Hoắc Khải nghĩ xong, Giáo sư đã mở miệng.

Hoắc Khái vừa kéo ghế ra và chuẩn bị ngồi xuống. Nghe vậy, anh không biết mình có nên ngồi xuống hay không nữa.
Tiêu Diệc Hàng gật đầu, quản lý đẩy xe đi.

Cánh cửa đóng lại, căn phòng rộng rãi trở nên yên tĩnh. Giáo sư xếp khăn, cầm dao nĩa lên chuẩn bị cắt bít tết, không nhìn Hoắc Khải cái nào.
Dáng vẻ thờ ơ ấy khiến Hoắc Khải khó chịu.

Anh gõ ngón tay lên bàn, cau mày nói: “Sao không thanh toán bằng thẻ của em?”
Quản lý khách sạn đích thân mang các món ăn tới, lúc này anh ta đang lấy một chai rượu vang và hai cái ly từ trên xe đẩy xuống. Hoắc Khải lê dép, chậm rãi đi tới trước bàn ăn, nhìn món bít tết, mỳ Ý, tôm hùm hấp phô mai, canh củ dền,... trên bàn, cả người ngây ra như phỗng.

Anh cố gắng kìm nén, không để mình nhào tới ăn ngấu nghiến. Thấy Giáo sư đang định kéo ghế ra ngồi, anh nói: “Này, bữa này thanh toán bằng thẻ của em đúng không?”
Đúng thì tốt, anh có thể ăn thả phanh, không có gì ngượng cả, dù sao cũng tiêu tiền của...

“Không, anh thanh toán.”
Nghiên cứu khoa học được mấy cọc mấy đồng, anh ấy không biết sao?

Hoắc Khải chống bàn định đứng lên, tức tối nói: “Ra ngoài thì ra.”
Hoắc Khải xoắn xuýt một hồi, thậm chí còn giận dỗi rúc đầu vào chăn, nhưng cái bụng lại không cũng được. Cuối cùng, anh đứng lên đi hai vòng, hít sâu một hơi rồi tới mở cửa, đi ra ngoài.

Quả nhiên, vừa ra ngoài là anh đã nhìn thấy những món ăn được làm cầu kỳ bày trên bàn ăn cao cấp trong phòng bếp mở, bên cạnh còn có xe đẩy nhỏ.
Nhưng cũng không thể trách anh được, có thực mới vực được đạo, khcông ăn một bữa thì đói lắm.

Trong phòng Suite của khách sạn, làm cơm chỉ là chuyện nhỏ, nhưng anh đoán trong tủ lạnh khônga có đồ ăn, chắc là Giáo sư gọi dịch vụ của khách sạn thôi. Muốn gọi phục vụ thì chỉ có thể liên lạc bằng điện thoại trong phòng khách. Thất sách rồi, đáng ra anh phải chiếm lấy phòng khách mới đúng.
Tiêu Diệc Hàng chẳng buồn ngước mắt lên: “Sao hả? Anh trả cả tiền phòng đấy, phân chia rõ ràng như thế, em muốn ra ngoài hả?”

“Anh...” Hoắc Khải không nói được câu gì. Rõ ràng anh đã báo tiền phòng để anh trả rồi, sao lại biến thành anh ấy trả thế?
Hoắc Khải quay mặt đi, cắn răng mắng thầm trong lòng.

Kêu lúc nào không kêu, lại kêu đúng vào lúc này. Anh đứng bật dậy, nhưng sau lưng lại có người gọi tên mình.

Bước chân anh khựng lại.