Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 1027: Thì ra anh mới là tên hệ



Hoắc Khải: “...”

Đó là trọng điểm sao?! Anh ấy thiếu tiền là một chuyện, nhưng không thiếu tiền lại là một chuyện khác.

Nghe vậy, Hoắc Khải âm thầm tính theo giá phòng năm 2020 của Bắc Kinh, tính theo giá một trăm ngàn một mét vuông, vậy thì...
Anh dừng lại giây lát rồi mới chậm rãi nói: “Ngồi xuống ăn cơm trước đi. Anh gọi món cá thu đao mà em thích đ7ấy, mới nướng chín chưa lâu, tranh thủ ăn đi cho nóng.”

Nghe những lời nói ấy, Hoắc Khải chẳng khác nào một quả bóng xì hơi.
Nhưng anh mà xuống nước ngay thì cũng k2hông ổn, đứng đó lề mề một lát rồi mới gắt giọng nói: “Ai quan tâm bao giờ anh đi, một mình bản thiếu gia càng vui.”

Dứt lời, anh xoay 0người kéo ghế ra ngồi xuống, cầm đũa gắp một miếng cá thu đao lớn cho vào miệng, nhai nuốt xong mới nói tiếp: “Cá của khách sạn này cũng bình thường, lại còn đắt như thế. Anh nói xem, anh suốt ngày bận như con quay, tiền lương lại chẳng được bao nhiêu. ở đây mấy ngày, còn cả bữa cơm này nữa, chắc bằng tiền lương cả tháng của anh rồi.”
Anh đi Ferrari, lấy bừa một tấm thẻ ra cũng có hạn mức chi tiêu mấy triệu, còn người thông minh chín chắn, cống hiến nhiều cho việc nghiên cứu khoa học như Tiêu Diệc Hàng lại lái chiếc xe hai trăm ngàn, nhận mức lương đủ ăn đủ mặc, nếu không có nhà ở Bắc Kinh thì anh còn lo anh ấy không sống nổi ở Bắc Kinh nữa ấy chứ.

Nghe anh nói vậy, vẻ mặt của Tiêu Diệc Hàng vẫn không có biểu cảm gì, chỉ thản nhiên nói: “Bố anh từng tham dự vào kế hoạch chế tạo bom hydro, mẹ anh buôn bán làm ăn. Trước kia bọn họ mua mấy căn nhà ở Bắc Kinh, anh lại không thiếu tiền, kiếm nhiều như thể làm gì.”
Cơ7n giận đang phừng phừng trong người cũng dập tắt theo câu nói ấy.

Thì ra... là như thế.
Tiên tài danh lợi không phải là thước đo của sự thành công, chỉ cần sống cuộc sống mà mình muốn thì đã là thành công rồi.

Mặc dù bố mẹ anh ấy ly hôn từ sớm, nhưng chưa bao giờ để anh ấy thiếu thốn về mặt vật chất.
“Không cần anh lo!” Anh thẹn quá hóa giận.

Nhưng anh vừa nhấc chân lên thì giọng1 của Tiêu Diệc Hàng lại vang lên từ đằng sau: “Thực ra nhiệm vụ ấy được báo đột xuất, ngay trên đường chúng ta trở về thôi. Không tin thì em xe2m điện thoại của anh đi.”
Hoắc Khải tắt máy tính trên điện thoại đi: “Quấy rầy rồi.”

Thì ra anh mới là tên hề. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, quen Tiêu Diệc Hàng lâu như thế rồi, vậy mà anh không hề biết gì về số lượng tài sản của anh ấy.

Tuy rằng anh chưa từng suy xét tới vấn đề ấy, nhưng nhìn cách ăn mặc tiêu dùng của anh ấy, anh luôn nghĩ lương của anh ấy hơn người bình thường một ít, vậy nên anh còn muốn tiếp tế chút đỉnh, ai ngờ...